Còn một việc ta không thể không bận tâm.
Vị Công Chúa năm đó, người đã diệt Huyền Môn và lên ngôi xưng đế, chính là lưỡi đ.a.o treo trên đầu ta.
Nhưng đã biết trước, ta có thể ra tay ngăn chặn hiểm hoạ.
Chỉ cần nàng chết, ta mới có tương lai.
Chỉ là, ta gần như không biết gì về nàng.
Hơn nữa, ta lúc này vẫn chưa hoàn toàn đứng vững trong Huyền Môn, nếu vội vàng dò hỏi, dễ bị lộ sơ hở.
May thay, vị Công Chúa đó còn chưa chào đời, ta vẫn còn cơ hội.
Ta phái người theo dõi động tĩnh của Liễu gia.
Kiếp trước, tiểu thư Liễu gia sẽ trở thành Hoàng Hậu.
Sư phụ hỏi ta rất nhiều điều, nhưng phần lớn ta đều tìm cách lấp liếm.
Dù sao ta cũng đâu thật sự biết trước tương lai.
Những gì ta biết chỉ là vài sự kiện trọng đại ai ai cũng rõ.
Cho nên ta chỉ trả lời một câu hỏi.
Ai sẽ là Hoàng Đế tiếp theo.
Ta nói với sư phụ: Hiền Vương sẽ đột tử, Thái Tử mất tích sẽ lên ngôi.
Nhưng chuyện này lại xảy ra một sai lệch nho nhỏ.
Cái c.h.ế.t của Hiền Vương đến trễ ba ngày so với lời ta nói.
Ánh mắt sư phụ nhìn ta dần dần trở nên khác lạ, nhưng không nói gì.
Ta còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, đã vội vàng mang người rời khỏi Huyền Môn.
Chỉ bởi vì... ta đã biết thân thế của vị Công Chúa kia.
Thanh Thạch trấn, Điền Gia thôn, con gái của Điền Tư An.
Khi ta dẫn người tới, ngôi làng ấy đã thây chất thành núi.
Bụng Điền Tư An xẹp xuống, rõ ràng là đã sinh rồi.
Nhưng mục tiêu của ta vốn dĩ chỉ có Công Chúa, những người khác đều không đáng để bận tâm.
Ta nói: "Đứa bé gái đó, mười sáu năm sau sẽ chặt đứt gốc rễ của Huyền Môn. Phải tìm nó, g.i.ế.c nó."
Ta không ngờ hôm ấy Điền Gia thôn lại có nhiều người như vậy.
Hơn nữa từng kẻ một đều mang ý đồ diệt khẩu.
Nhóm người ta mang theo không nhiều, phần lớn đều bị giết, ta đành phải trốn trong đống xác c.h.ế.t để bảo toàn tính mạng.
Không ngờ lại đối mắt với một đứa bé gái.
Nó quá đặc biệt.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, vậy mà đôi mắt kia lại như nhìn thấu thế gian.
Nó không khóc cũng không la, chỉ yên lặng nhìn ta, khiến lòng ta dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả.
Nó còn giống thần linh hơn ta.
Ta hạ quyết tâm ra tay, đáng tiếc Điền Tư An kịp thời chạy đến, ta không g.i.ế.c được nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/huyen-tu-roi-vao-vuc-sau-3.html.]
Để cứu vãn, ta sai người canh giữ cổng thành, lục soát khắp nơi trong thành.
Quả nhiên tìm được một đứa bé gái, nhưng trên người nó có một vết bớt hình hoa mai, ta chắc chắn nó không phải là đứa bé đó.
Ta không muốn g.i.ế.c nhầm người vô tội, bèn thả bọn họ đi.
Cuối cùng, ta vẫn không tìm được nó.
Khi ta trở lại Huyền Môn, liền cảm thấy bầu không khí có chút khác thường.
Nhưng rốt cuộc khác ở đâu, ta lại không nói rõ được.
Sư phụ nấu một nồi canh thịt, lại hỏi ta rất nhiều vấn đề.
Ta hoàn toàn không biết, chỉ có thể ậm ừ, lấp l.i.ế.m cho qua như thường lệ.
Sư phụ nhíu mày: "Là không thể nói, hay là ngươi vốn dĩ không biết?"
Ta lập tức căng thẳng.
Ngoài dự đoán của ta, sư phụ lại cười tươi, tâm trạng có vẻ rất tốt.
"Ta còn tưởng thật sự có Thần Tử biết trước tương lai gì đó, hù c.h.ế.t ta rồi. Hóa ra cũng chỉ là một kẻ giả thần giả quỷ."
"Người thường thì tốt rồi. Nào, uống canh đi."
Nỗi sợ hãi lại trỗi dậy, ta ngoan ngoãn uống một ngụm canh.
Sư phụ nhìn ta chằm chằm, hỏi: "Ngon không?"
Ta gượng cười gật đầu: "Rất ngon. Sư phụ, đây là canh gì vậy?"
Sư phụ cười càng sâu hơn: "Ngươi không phải biết trước tương lai sao, sao không tiên đoán thử?"
Bất an trong lòng ta càng tăng, không dám mở miệng.
Sư phụ liền chủ động nói: "Đây là canh lòng dê. Muốn xem con dê đó không?"
Nói rồi, ông ta vỗ tay một cái.
Lập tức có đệ tử khiêng một người ra, người ấy đã bị mổ bụng, lục phủ ngũ tạng đều bị moi ra hết.
Là thúc thúc...
Trong khoảnh khắc, đầu óc ta rối loạn. Một câu trả lời hiện lên trong đầu, rồi ta không nhịn được nữa, nôn thốc nôn tháo
Ta lẩm bẩm hỏi: "Tại sao?"
Sư phụ cười lớn: "Bộ dạng bây giờ của ngươi thật thú vị. Huyền Tú, ta ghét nhất là bị người ta lừa gạt."
Thì ra đây mới là bộ mặt thật của Quốc Sư, đây mới là bộ mặt thật của Huyền Môn.
Thì ra Lâm Cơ từng phải đối mặt với những con ác quỷ như thế này.
Cười xong, sư phụ vuốt cằm: "Nhưng mà, Huyền Môn quả thật cần một Thần Tử, chỉ không biết ngươi còn nguyện ý không."
Dây thần kinh lý trí của ta đã hoàn toàn đứt đoạn, chỉ biết điên cuồng gật đầu, không ngừng nói đồng ý.
Sau đó, sư phụ đưa cho ta một con d.a.o găm, nhốt ta vào một tịnh thất.
Bên ngoài tuyên bố Thần Tử cần bế quan tu luyện.
Trong tịnh thất, ta thấy một thiếu niên bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân, buộc vào một cây cọc dài, giống như một con cừu chờ bị làm thịt.
Là Lâm Cơ.
Lâm Cơ mặt mày tái nhợt, nhắm mắt không nói lời nào.
Ngoài trừ tuổi tác khác đi, còn lại giống hệt dáng vẻ lúc hắn bị Nữ Đế xử trảm.