VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Huyền Tú - Rơi Vào Vực Sâu (10)
Cập nhật lúc: 2025-05-08 12:22:09
Lượt xem: 149
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta bắt đầu ra tay đối phó với Tào Thừa.
Nghe nói Niệm Vi vì đánh Minh Châu mà bị Hoàng Hậu nhốt lại, ta cũng không quá bận tâm.
Hoàng Hậu sẽ không g.i.ế.c Niệm Vi, hơn nữa ta chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của nàng.
Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra một khả năng hoàn toàn mới.
Ta luôn tin chắc nàng chính là Công Chúa, bởi vì kiếp trước ta tận mắt nhìn thấy Công Chúa đoạt được ngai vàng.
Nhưng nếu tin tức ta biết ở kiếp trước là sai thì sao?
Nếu Niệm Vi vốn không phải Công Chúa, mà chỉ là một người bình thường đánh cắp thân phận Công Chúa thì sao?
Như vậy, mọi chi tiết trở nên ăn khớp với nhau.
Ta đột nhiên cảm thấy vui mừng.
Nếu nàng thật sự là Niệm Vi, nàng muốn làm Công Chúa thì cứ để nàng làm, muốn làm Hoàng Đế cũng để nàng làm.
Chỉ cần Niệm Vi chịu chấp nhận ta, ta nguyện làm chó săn cho nàng.
Thế nhưng ta còn chưa kịp thổ lộ lòng mình, biến cố đã liên tiếp xảy ra.
Niệm Vi tâu với Hoàng Đế, nguyện làm tế phẩm.
Thế là ta nói với Hoàng Đế rằng nàng là vị hôn thê của ta.
Đây là thời cơ thích hợp nhất.
Dù Niệm Vi không thừa nhận, nhưng ta biết Hoàng Đế sẽ không trái ý ta.
Ta có thể chờ sau này, từ từ bồi tội với nàng.
Thế nhưng, ngay trong đêm đó, Thái Tử hôn mê, Hoàng Hậu tự vẫn, Nguỵ Mỹ Nhân và Minh Châu Công Chúa thì bặt vô âm tín.
Khi ta tỉnh dậy, nghe được tin tức này, đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng.
Lập tức phái người tìm kiếm tung tích Minh Châu Công Chúa khắp Kinh Thành.
Nhưng không thu được chút tin tức nào.
Niệm Vi trở thành Công Chúa duy nhất trong hoàng thất.
Như vậy, nàng chính là tế phẩm duy nhất cho lễ tế thần.
Chuỗi sự kiện này nhất định có liên quan đến Niệm Vi.
Ta không hiểu tại sao nàng làm như vậy, tại sao lại dấn thân vào chỗ chết.
Ta chỉ biết, ta nhất định phải cứu nàng.
Muốn vậy, chỉ còn một cách duy nhất: Vạch trần thân phận của nàng.
Chỉ cần nàng không còn là Công Chúa, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Vì thế, ta lại một lần nữa đến Cửu Hà, tìm chứng cứ chứng minh nàng không phải Công Chúa.
Ta dò hỏi rất lâu, cuối cùng cũng nghe ngóng được chút tin tức.
Có người nói, Niệm Vi là song sinh, còn có một huynh đệ hoặc tỷ muội, nhưng đã c.h.ế.t từ sớm.
Khoảnh khắc ấy, ta như bừng tỉnh, cảm giác như đã chạm đến đáp án thật sự.
Niệm Vi và Công Chúa vốn là song sinh, Công Chúa ngoài ý muốn c.h.ế.t yểu, Niệm Vi bèn giả làm Công Chúa quay về cung.
Khi ta đang chuẩn bị điều tra sâu hơn, triều đình đã phát binh đánh Cửu Hà Trại.
Ta gặp được Lạc Thế Thu, mới biết quãng thời gian ta rời đi đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Tào Thừa đã chết, Hoàng Đế biết chuyện Niệm Vi xuất thân từ Cửu Hà Trại.
Nỗi sợ hãi lại một lần nữa dâng lên trong lòng ta.
Dù Niệm Vi có phải Công Chúa hay không, thì nàng vẫn là Nữ Đế thống trị thiên hạ mà ta từng thấy.
Nàng hô mưa gọi gió, khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay.
Ta không tin nàng lại để lộ sơ hở như vậy.
Nhưng vì sao nàng phải tự dồn mình đến bước đường cùng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/huyen-tu-roi-vao-vuc-sau-10.html.]
Ta hoàn toàn không thể nhìn thấu mục đích của nàng.
Ta chỉ có thể làm những gì mình có thể.
Vạch trần thân phận của nàng, để cứu nàng, cũng là cứu chính ta.
Quân triều đình phá được Cửu Hà Trại, khải hoàn hồi triều.
Còn ta thì ở lại đó thêm một thời gian.
Ta tìm được một ngôi mộ trong Cửu Hà Trại, chủ mộ tên là Trần Niệm Tích.
Niệm Vi, Niệm Tịch, nghe tên đã biết cùng một nhà.
Ta càng thêm chắc chắn vào phán đoán của mình.
Ta không mở quan tài kiểm tra, chỉ sai người vận chuyển quan tài về Kinh Thành.
Một khi mở quan tài sẽ để lại dấu vết, ta không muốn cho người khác bất kỳ cơ hội nghi ngờ nào.
Khi ta trở về kinh, đã là đêm trước lễ tế thần.
Cửu Hà Trại thất thủ, ta còn nghĩ đó là một phần trong kế hoạch của Niệm Vi.
Nhưng khi biết phụ thân của nàng bị xử trảm, biết Niệm Vi định g.i.ế.c Thẩm Thời ngay tại pháp trường.
Ta mới hiểu, có lẽ nàng thật sự đã thất bại.
Dù sao thì, kiếp này mọi chuyện đã hoàn toàn khác kiếp trước.
Nỗi bất an trong lòng ta cũng tiêu tan không ít.…
Ta mở quan tài trước mặt Hoàng Đế.
Niệm Vi ra sức ngăn cản, càng khiến ta tin tưởng suy đoán của mình.
Nhưng trong quan tài lại là t.h.i t.h.ể một bé trai.
Trần Niệm Tích, hoá ra là nam.
Cho nên, suy đoán Công Chúa và Niệm Vi là song sinh hoàn toàn sai lầm, từ đầu tới cuối chỉ có một người.
Niệm Vi vứt bỏ dây hoa mai ta tặng.
Ta một lần nữa đối mặt với nàng.
Nàng đứng ngay trước mặt ta, không chút sai lệch, lặp lại câu nói mà ta từng nói ra: "Đứa bé gái kia, mười sáu năm sau sẽ chặt đứt gốc rễ Huyền Môn. Phải tìm nó, g.i.ế.c nó."
Khi nàng thốt ra câu ấy, ta chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Những kẻ tham gia trận thảm sát ấy, gần như đều đã c.h.ế.t sạch.
Ngoài người từng trải qua, tuyệt đối không ai biết được tình hình lúc đó.
Không gì có thể chứng minh nàng chính là Công Chúa đanh thép hơn câu nói ấy.
Nàng hỏi ta có tin vào chuyện có người sinh ra đã biết hết thảy không, ta gần như tin ngay lập tức.
Bởi bản thân ta cũng từng xảy ra chuyện tương tự.
Chúng ta là những kẻ lạc loài, vừa giống nhau lại vừa khác biệt nơi thế gian này.
Ta cảm thấy toàn thân lạnh toát, lông tơ dựng đứng.
Niệm Vi vĩnh viễn sẽ không tin Huyền Tú, bởi từ đầu nàng đã biết, Huyền Tú muốn g.i.ế.c nàng.
Chẳng lẽ, đây cũng là một phần của số mệnh?
Lúc mở miệng khuyên Hoàng Đế phong một Công Chúa khác, ta đã biết mình thua rồi.
Hoàng Đế chắc chắn sẽ phản đối, mà đó cũng là lần vùng vẫy cuối cùng của ta.
Chỉ có Công Chúa bước lên đài tế thần hoàn thành nghi lễ, uy tín của Thần Tử mới không bị tổn hại.
Khoảnh khắc ấy, ta lại một lần nữa trở thành quân cờ trong ván cờ.
Và ta cũng lại một lần nữa lựa chọn chính mình.
Giống như năm đó, khi ta và Lâm Cơ bị nhốt cùng một tịnh thất, để bảo toàn tính mạng, ta đã phá vỡ lời hứa quyết đấu công bằng, dùng d.a.o găm giết c.h.ế.t hắn.
Trải qua bao năm quanh co trắc trở, ta ngỡ mình đã khác xưa.
Thế nhưng cuối cùng, ta vẫn chỉ là một kẻ ti tiện tham sống sợ chết.