Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Huyền Tú - Rơi Vào Vực Sâu (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-07 11:43:11
Lượt xem: 142

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta vốn tên thật là Lâm Tú, cha mẹ mất sớm, ngày thường theo thúc thúc kiếm sống bằng nghề chài lưới.

Một hôm, ta cùng thúc thúc đánh cá trở về, nghe nói cây cầu trên con đường vào thành bị sập, khiến mấy người qua đường bị thương.

Lâm Cơ, một thiếu niên cùng thôn với ta phát hiện ra những người bị thương, đưa họ về nhà chăm sóc.

Sau này, mọi người mới biết những người Lâm Cơ cứu đều là nhân vật có địa vị trong Huyền Môn.

Người cầm đầu còn là Quốc Sư đương triều -  Linh Giác đạo nhân.Nhờ chuyện đó, Lâm Cơ một bước lên mây.

Hắn được Quốc Sư thu làm đệ tử, chẳng bao lâu nữa sẽ theo Quốc Sư đến Kinh Thành.

Hắn là huynh đệ tốt nhất của ta trong thôn, ta thật lòng vui mừng cho hắn, đồng thời cũng có chút lưu luyến.

Lâm Cơ còn vỗ n.g.ự.c hứa hẹn với ta: "Yên tâm, sư phụ ta rất coi trọng ta, sau này ta xin sư phụ cho phép trở về thăm ngươi."

Tiếc rằng, Lâm Cơ nuốt lời.

Sau khi ra đi, hắn chưa từng quay lại.

Mấy năm sau, Hiền Vương - người đang giám quốc đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, Thái Tử mất tích hai năm bất ngờ trở lại.

Không lâu sau, Thái Tử lên ngôi làm Hoàng Đế.

Từ đó, thiên hạ ngày càng hỗn loạn, cuộc sống trong thôn càng lúc càng khó khăn.

Nhiều người rời thôn, tìm đường mưu sinh khác.Thúc thúc ta cũng bỏ nghề chài lưới, vì số tiền kiếm được chẳng đủ nộp thuế cho triều đình.

Ta nghĩ tới Lâm Cơ, nếu hắn biết tình cảnh của thôn, nhất định sẽ không làm ngơ.

Vậy nên ta một mình lặng lẽ lên Kinh Thành. Lâm Cơ là đệ tử của Quốc Sư, nhất định rất có danh vọng.

Thế nhưng khi ta đến Huyền Môn, lại được bảo rằng: Trong số các đệ tử của Quốc Sư, không có ai tên Lâm Cơ cả.

Ta không hiểu.

Ngơ ngẩn trở về nhà, ta không thấy thúc thúc đâu.

Thẩm Thẩm nói, thúc thú vì lo cho ta nên đã lên Kinh Thành tìm ta.

Đến lúc gặp lại, thúc thúc chỉ còn là một t.h.i t.h.ể nát bấy.

Người ta nói, thúc thúc xúc phạm đến Thần Tử của Huyền Môn, bị xử ngũ mã phanh thây.

Thẩm Thẩm ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, ánh mắt nhìn ta dần tràn ngập oán hận.

Ta không còn mặt mũi nào ở lại trong nhà.Vào một đêm khuya thanh vắng, ta rời đi không lời từ biệt.

Từ đó trong Kinh Thành có thêm một đứa trẻ ăn mày vô danh.

Ta muốn tìm Thần Tử, báo thù cho thúc thúc.

Cũng muốn tìm Lâm Cơ, hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tiếc rằng mấy năm ròng rã, hai việc đó đều không làm được.

Thần Tử ẩn cư tu hành, chưa từng lộ diện.

Lâm Cơ cũng bặt vô âm tín.

Cho đến năm đó, đại dịch ập đến…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/huyen-tu-roi-vao-vuc-sau-1.html.]

Đại dịch ập đến như thác lũ, triều đình bó tay hết cách.

Ta cũng nhiễm bệnh, nằm chờ c.h.ế.t trên phố.

Đúng lúc ấy, Huyền môn đột nhiên tuyên bố: Thần Tử sẽ ban phúc cho bách tính, xua tan dịch bệnh.

Ta gắng gượng lê tấm thân bệnh tật tới, lại thấy một người mà ta không bao giờ ngờ tới.

Lâm Cơ.

Hắn được người của Huyền môn vây quanh, đang phân phát linh thuỷ có thể chữa bệnh cho dân chúng.

Mọi người uống xong liền quỳ xuống dập đầu trước hắn, miệng không ngớt hô to “Thần Tử đại nhân!”

Lâm Cơ chính là Thần Tử, Thần Tử chính là Lâm Cơ.

Hai nghi vấn đè nặng trong lòng ta suốt bao năm, bỗng chốc cùng lúc được giải đáp.

Ta không biết nên vui mừng, hay nên căm hận.

Đến lượt ta nhận linh thuỷ, ta không nhịn được mà gọi tên hắn.

Có lẽ... có lẽ hắn cũng có khổ tâm khó nói.

Chỉ cần Lâm Cơ chịu giải thích, ta sẵn lòng tin hắn.

Tay hắn thoáng khựng lại, nhưng ánh mắt nhìn ta lại lạnh lẽo đến cực điểm.

“Ta là Huyền Cơ - Thần Tử của Huyền Môn. Ngươi... nhận nhầm người rồi.”

Nhưng sao ta có thể nhận nhầm được.

Ta định hỏi tiếp, những Lâm Cơ đã lạnh nhạt ra lệnh: “Đuổi hắn ra.”

Ta bị đuổi khỏi hàng.

Ta không hiểu, vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Lâm Cơ đổi tên, trở thành Thần Tử, g.i.ế.c c.h.ế.t thúc thúc của ta, lại chẳng chịu nhận ta.

Chúng ta rõ ràng từng là huynh đệ tốt nhất.

Khoảnh khắc ấy, hận thù trong ta bùng lên dữ dội.

Nào có khổ tâm gì.

Chỉ là Lâm Cơ đã đổi thay, trở nên cao không với tới, lạnh lùng vô tình, trở thành một người hoàn toàn xa lạ.

Hắn không còn là huynh đệ của ta nữa, mà là kẻ thù.

Ta muốn báo thù.

Nhưng rồi rất nhanh sau đó, ta nhận ra… báo thù chỉ là giấc mộng viển vông.

Hắn là Thần Tử được muôn người kính ngưỡng, còn ta là một tên ăn mày thấp hèn chẳng khác gì bùn đất.

Ngay cả việc được gặp hắn một lần cũng là điều không tưởng, huống chi là báo thù.

Ta chỉ có thể bị ngọn lửa hận thù ngày một dữ dội thiêu đốt giày vò.

Ta tự hỏi, có phải con người, một khi có được quyền thế, đều sẽ trở thành người hoàn toàn khác.

Ta tự nhủ, nếu là ta, ta nhất định sẽ không để mình trở thành kẻ như Lâm Cơ.

Loading...