chằm chằm của Tô Man Lị như thể đang một sinh vật ngu xuẩn hiếm , ánh mắt châm biếm gần như sắp tràn khỏi mí.
“Cái mặt dày truyền kiếp của nhà họ Tô đúng là cảnh giới cao nhất đấy. Quả đúng là nào con nấy.”
“Năm xưa gả con tiểu tam, trèo lên giường chồng lúc nghĩ đến chuyện ‘tích đức’?”
“Giờ trát mặt đến đòi tiền.”
Ánh mắt đột nhiên sắc như dao, giọng lạnh tanh:
“Cút.”
Tô Man Lị như con mèo giẫm đuôi, gào lên:
“Phương Vãn Chu, cô đừng quá đáng! Tiền đó vốn là của Cố Thừa Vũ! Con là con trai , vì chia?”
“Vì .” – bật dậy.
Áp lực vô hình từ khiến cả đám vô thức lùi một bước.
“Lần cuối cùng rõ: chia tiền, đem bằng chứng chứng minh đứa bé là con Cố Thừa Vũ. Không bằng chứng…”
chỉ thẳng cửa:
“Cút khỏi đây ngay. Còn dám mò đến nữa, kiện các xâm phạm gia cư trái pháp.”
Tô Man Lị trừng mắt , giận đến nghiến răng:
“Cô cứ chờ đấy!”
cô sẽ cam lòng.
Quả nhiên, cô bắt đầu chạy đôn chạy đáo, như con ruồi mất đầu.
Cuối cùng, khi moi thông tin từ một gã bạn nhậu của Cố Thừa Vũ, cô mới .
Bố Cố chết. Dòng họ Cố đơn truyền mấy đời, còn bất kỳ thích nào.
Khoảnh khắc sự thật, cần mặt, cũng thể tưởng tượng tiếng gào tuyệt vọng của Tô Man Lị vang vọng khắp phố.
Sau đó, cái đứa bé ai mong đợi vẫn sinh .
Gia đình cô dường như còn đường lui, nghĩ chiêu hạ đẳng nhất đem đứa bé vứt cửa nhà .
Trên tã, kẹp kèm một mẩu giấy ghi ngày giờ sinh và một dòng:
“Con trai duy nhất của Cố Thừa Vũ.”
đứa bé oe oe cửa, chỉ thấy buồn đến nực .
lấy điện thoại, hai việc.
Cảnh sát nhanh đến. Tin tức cũng tạo chút xôn xao mạng.
Khi cảnh sát tìm Tô Man Lị, thứ gọi là “mẫu tử tình thâm” của cô lập tức tan vỡ thực tế và pháp luật.
Cô ôm đứa trẻ, ánh mắt chỉ còn hoang mang và oán hận vô bờ.
ý định để bọn họ sống yên.
Mỗi họ chuyển nhà, đều cho in truyền đơn về vụ “tiểu tam vứt con” dán khắp khu mới.
Tô Man Lị định tìm một gã đàn ông hiền lành để “gửi ”.
liền bụng gửi lời nhắn đến đó, kể tường tận chuyện tiểu tam, trèo giường chồng , cùng cái đứa con cha.
Như oan hồn dai dẳng, như ma quỷ đòi nợ.
cả đời họ sống trong bóng tối và sỉ nhục.
Bố cô là những đầu tiên sụp đổ.
Từng mong con gái “leo cao”, nay trở thành trò lớn nhất xóm.
Mọi oán hận dồn lên đầu con gái mỗi gặp mặt là những lời nguyền độc ác nhất.
cú đòn chí mạng… đến từ chính đứa con mà họ từng xem là hy vọng.
Lời đồn như dây leo độc quấn quanh đứa trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-chu/chuong-8.html.]
Cuối cùng, một ngày nọ…
Sau khi bạn bè lăng mạ, sỉ nhục đến tận cùng, thằng bé gọi điện cho .
Giọng non nớt nhưng tràn đầy căm hận:
“Bà tiểu tam gì, đồ tiện nhân! Bà mất hết mặt mũi! hận bà! đúng là xui tận mạng mới con bà! Sao bà c.h.ế.t !”
Bên điện thoại, tiếng biện giải và lóc của Tô Man Lị… chính con trai nhấn chìm.
“Mẹ… lúc đó còn trẻ, hiểu chuyện…”
Lời giải thích yếu ớt đó, ngay cả cô cũng chẳng tin nổi.
“Đừng bào chữa! Tiện nhân! Bà là đồ rẻ rách…!”
Phía là những lời chửi bới thô bạo, đầy độc ác cô còn rõ nữa.
Tay run run cầm điện thoại, cầu vượt giữa thành phố, gió lạnh thổi rát cả .
Cuộc đời cô , từ ngày gặp Cố Thừa Vũ lên nhầm một chuyến tàu lao thẳng xuống địa ngục.
Ảo tưởng vinh hoa năm xưa, giờ chỉ còn sự thê thảm tan nát.
Không nhà, , và chính m.á.u mủ ruột rà căm ghét đến tận xương tủy.
Sống như … còn gì đáng sống nữa?
Cô xuống dòng sông đục ngầu bên , ánh mắt trống rỗng.
Rồi, tiếng hét, chần chừ cơ thể cô ngã xuống như chiếc lá khô…
Rơi từ độ cao hàng chục mét.
Chỉ tiếng "tõm" khẽ vang lên, tiếng xe cộ thành phố nuốt chửng.
Khi tin nhắn truyền đến, đang trong vườn nho ở một thị trấn nhỏ miền Nam nước Pháp, tắm nắng.
Ánh mặt trời vàng rực rải đầy vai áo, khí ngập hương nho non và vị tự do.
“Tự tử ?” – khẽ nâng ly rượu, chất lỏng đỏ sẫm lấp lánh như hồng ngọc nắng.
Giọng nhàn nhạt, như đang về thời tiết:
“Tiếc thật.”
Sau tất cả những vở bi hài kịch , hiểu rõ:
Đàn ông.
Gia đình.
Những thứ từng xã hội, nhà họ Cố, và Cố Thừa Vũ áp lên … Chẳng qua chỉ là xiềng xích trói chặt linh hồn.
Phương Vãn Chu từ chối hình thức ràng buộc.
Thế giới rộng lớn như , thì đó.
Hôm nay thể trong một căn nhà gỗ chân núi Alps ngắm tuyết rơi.
Ngày mai thể dài bãi cát trắng vùng Caribe tận hưởng nắng vàng.
Thích một nơi nào thì thuê một căn hộ xinh xắn ở vài tháng.
Chán thì xách ba lô, mua một vé máy bay một chiều đến bất kỳ điểm nào bản đồ.
Gió tự do lướt qua tóc mai. Dưới chân là đất trời rộng lớn.
Không tính toán. Không phản bội. Không ràng buộc ghê tởm.
Chỉ và cuộc đời chọn.
Khi mệt mỏi, trở về nhà.
Thăm cha giờ già nhưng sống an nhàn hạnh phúc.
Ngồi uống một ly cùng trai luôn là chỗ dựa vững chắc nhất.
Cuộc đời như thế mới xứng đáng với cái tên Phương Vãn Chu.
_HẾT_