Ba Cố thì bộ đau lòng đến mức suýt , chỉ thẳng tố cáo:
“Cảnh sát ơi, mấy , xem con dâu đánh chồng nó thành thế nào !”
“Đây là chồng nó đấy, dù tội gì cũng thể tay độc ác ! Phải bắt nó! Phải tống nó tù!”
ung dung phủi nhẹ lớp bụi tồn tại áo, lạnh nhạt :
“Gào cái gì? Tự vững nên té. Liên quan gì đến ?”
Cảnh sát kiểm tra vết thương của Cố Thừa Vũ.
Nhìn thì ghê thật bầm chỗ xanh chỗ tím, nhưng là xây xát bên ngoài. Nặng nhất chắc là cú đá “ háng”, đau thì khỏi .
Cảnh sát dẫn đầu nhíu mày với :
“Cô , vợ chồng cãi bình tĩnh chuyện. Động tay động chân là bạo lực gia đình, là phạm pháp. Cũng giải quyết gốc rễ vấn đề.”
lập tức đổi sang vẻ mặt thành khẩn, cúi , gật đầu rối rít:
“, đúng, đồng chí cảnh sát đúng. nhận sai , quá bốc đồng, thật sự nên. Lần nhất định sẽ giữ bình tĩnh, hòa giải trong ôn hòa.”
Trong lòng thì lạnh lùng :
Lần sẽ chú ý hơn, đánh cho đau hơn mà để bằng chứng.
Thấy bắt ngay, Cố quýnh lên, nhảy dựng cả lên:
“Chú ý cái gì mà chú ý! Con đàn bà là đồ điên, dối! Các đừng để nó lừa! Mau bắt nó nhốt tù! Không thì chờ các , nó đánh c.h.ế.t con trai thì ?!”
Cảnh sát cố giữ bình tĩnh, giải thích:
“Bác gái, bác bình tĩnh . Đây là mâu thuẫn gia đình, bên chủ yếu là hòa giải và giáo dục. Vết thương còn đạt mức thương tích nhẹ, chúng thể bắt tùy tiện.”
Anh sang :
“Cô hãy cam kết mặt chúng tái diễn hành vi bạo lực.”
thẳng :
“ cam đoan. Chỉ cần họ sống tử tế, khiêu khích, xúc phạm nhân cách , đe dọa an của chắc chắn, chắc chắn sẽ tay.”
Cảnh sát thấy Cố Thừa Vũ gì nghiêm trọng, khuyên thêm vài câu kiểu “giáo dục pháp luật”, thấy thái độ thì liền rút .
Vừa khép cửa, nụ mặt lập tức biến mất.
ba nhà họ Cố đang hồn bay phách lạc, nhếch môi đầy mỉa mai:
“Muốn mượn tay cảnh sát bắt ? Nằm mơ .”
“Chỉ cần với Cố Thừa Vũ ly hôn, danh nghĩa pháp luật vẫn là vợ hợp pháp của . Kể cả lỡ tay đánh què, đánh phế, thậm chí đánh chết, cùng lắm cũng chỉ là… bóc lịch vài năm thôi.”
“Đến lúc tù, tài sản chia vẫn phần. Không chừng còn bồi thường vì 'tai nạn ngoài ý '. vẫn sống , thong thả ngoài nắng đấy thôi.”
cố tình dừng một chút, chậm rãi tiếp:
“Đến lúc đó, các hai ông bà già nát rượu, cộng thêm cái con Tô Man Lị mà các mất công tuyển chọn mà dâng tận giường, cùng lắm chỉ mong nó đẻ ‘thằng cháu vàng’ nối dõi tông đường nhưng vẫn mang tiếng con hoang mà thôi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-chu/chuong-5.html.]
“Liệu các nghĩ thử xem sẽ kết cục gì?”
Cặp vợ chồng già mặt mày tái mét, chân run lẩy bẩy, suýt nữa ngã khuỵu.
Còn Cố Thừa Vũ đang “giả chết” đất cũng bất giác rùng .
“Mày… mày đang linh tinh gì đó?” – ba Cố rống lên, giọng run run, mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Tưởng che giấu giỏi lắm ? Tưởng chuyện tụi bay ?
khịt mũi:
“Linh tinh?”
“Các tưởng kín đáo, giấu đầu giấu đuôi? Tiếc , ngay từ lúc đưa con đàn bà đó lên giường con trai , cái thối nát bốc lên khắp nhà .”
Có lẽ trúng tim đen, Cố bỗng hét toáng một tiếng lao về phía như con gà mái điên:
“Tao liều với mày! Tao xé nát cái miệng dơ bẩn của mày! Dám ăn bậy bạ!”
đề phòng từ , nghiêng né gọn, chút khách sáo, giơ chân đá thẳng hông bà .
“Ái dà—!”
Mẹ Cố ngã chổng vó, gáy đập “cốp” xuống nền nhà, mắt nổ đom đóm, thở , lăn lộn rên rỉ.
“Vãn Chu, đó là chồng cô đấy!” – ba Cố sợ giận, tay run run chỉ .
“Mẹ chồng?” – quét ánh mắt lạnh băng về phía ông , kẻ mặt dày vô sỉ , m.á.u dồn lên tận não.
“Cũng đúng ha, nếu ông lên tiếng, suýt nữa quên mất sự tồn tại của ‘tú ông già’ .”
“Hồi cưới, ai là mặt mày rạng rỡ tuyên bố: ‘Tôn trọng quyết định của các con’, ‘ sinh cũng , hết’?”
“Ai là vỗ n.g.ự.c cam đoan: ‘Chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc, chúng cha ý kiến’?”
từng bước tiến gần ông :
“Kết quả thì ? Cưới xong, các đồng loạt mất trí nhớ. Trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Nhiều năm nay, âm thầm mỉa mai, bóng gió chửi rủa, thúc ép sinh con.”
“Chửi là gà mái đẻ, chửi chiếm bồn cầu mà ị… thế còn đủ?”
đột nhiên giơ tay chỉ thẳng Cố đang rên đất, chỉ sang Cố Thừa Vũ mặt cắt còn giọt máu:
“Còn các , già hổ, dám lưng … kiếm gái đẻ thuê, đích dắt cái Tô Man Lị đó lên giường con trai ?”
“Bây giờ còn dám lôi đạo lý chồng con dâu với ? Các xứng ?”
“Các chẳng qua là một con tú bà và một tên tú ông tuổi xế chiều!”
“Da mặt dày đến mức pháo đài cũng chào thua.”
Ba Cố mắng đến đỏ bừng mặt, ánh mắt chao đảo, gắng gượng phản bác:
“Thì… thì nhà nào con dâu chính thức mà sinh con? Nhà họ Cố thể tuyệt hậu ! Lúc đó tụi nghĩ chắc do con bé còn trẻ, thông suốt…”
“Với … bao năm , cô cũng sinh. Thừa Vũ nó đứa nối dõi, gì sai? Tụi cha , hỗ trợ một tay cũng là chuyện thường mà…”