Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-09-03 09:52:14
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 10: Tâm động , ngươi xong , ngươi rơi bể tình
Hạ Thư Từ nhất thời choáng váng, vội kêu lên:
“…Đợi , ngươi chờ một chút!”
Hắn vội vàng xách thanh chủy thủ cứ cọ tới cọ lui trong lòng n.g.ự.c đưa trả cho Văn Cửu Uyên:
“…Ngươi nhận nhầm , thứ là nhận ngươi mới đúng.”
Chủy thủ khi cọ xong Hạ Thư Từ, bỗng nhiên đưa trở về chỗ chủ nhân ban đầu, ngẩn một khắc, đó vui vẻ sang cọ cọ Văn Cửu Uyên.
Văn Cửu Uyên lạnh lùng quét mắt liếc cảnh cáo một cái, chủy thủ liền cứng đờ giữa trung, dám tiếp tục cọ, giả vờ như vui, lập tức đầu, tiếp tục cọ lòng Hạ Thư Từ.
Hạ Thư Từ tuyệt vọng.
Hắn căn bản thời gian suy xét vì một món pháp khí linh tính lựa chọn , càng hiểu nó từ chối Văn Cửu Uyên. Trong lòng lúc chỉ một ý niệm duy nhất, mua cho Văn Cửu Uyên một món đồ y thích, kết quả là đồ vật còn đưa kịp đầu tự nhận chủ .
Vật mới chỉ đặt tay Văn Cửu Uyên đến một khắc, tự động về, rõ ràng là thích, còn với nữa?
Hắn cướp mất đồ của Cửu Uyên, chẳng y sẽ hận c.h.ế.t ?
Thế nhưng Văn Cửu Uyên món pháp khí nhỏ với vẻ lòng, giống như đối với kẻ mắt chọn lựa như thì càng thêm hài ý.
Hạ Thư Từ như mà nổi:
“…Xin , thật ngờ thành thế . Vốn dĩ định mua cho ngươi…”
Văn Cửu Uyên nhẹ giọng đáp:
“…Không cần xin . Ta vốn quen dùng đao kiếm, lúc nhận lời cũng chỉ vì thấy ngươi hao tâm vì mà cảm động thôi.”
Tuy lời là như thế, nhưng trong lòng Hạ Thư Từ vẫn canh cánh yên.
Hắn thử đưa chủy thủ cứ quấn lấy chịu trở tay Văn Cửu Uyên, đẩy dỗ:
“…Ngươi xem , .”
Nào ngờ thanh tiểu đao rõ ràng linh tính, hình như còn hiểu tiếng , nhưng chịu phối hợp, xoay đầu một cái, chui thẳng trong tay áo Hạ Thư Từ.
Hạ Thư Từ thắng nổi lương tâm, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“…Cửu Uyên, ngươi chờ một chút, nhất định sẽ nghĩ cách đền cho ngươi một cái.”
Văn Cửu Uyên khẽ bật :
“…Không cần miễn cưỡng bản , vạn sự tùy duyên là .”
“Lúc đó thấy Phù Ngư, nghĩ nó hợp với ngươi. Nếu thể mua về phòng , dùng cho hợp tay, cũng coi như là một cách giữ mạng tồi.”
Y nhẹ, tựa như chẳng hề để tâm. Loại pháp khí như , y nhiều, thật sự đáng để bận lòng. Chỉ cần một câu của Hạ Thư Từ như , y thấy đủ.
Hạ Thư Từ khẽ sờ sống mũi.
Cái … hợp với ?
Một món thì năng lực theo dõi vạn dặm, một món thì còn mang theo nguyền rủa, bây giờ thêm chủy thủ tự chui , rốt cuộc cái gọi là “hợp” là ở chỗ nào?
Chẳng lẽ bởi vì … thích tùy tiện ném đồ?
mà đúng, thì Văn Cửu Uyên cũng giống kiểu sẽ nghĩ như .
Đấu giá hội cũng sắp đến hồi kết, vì một sai lầm nhỏ , Hạ Thư Từ chẳng còn tâm trạng mà ăn uống xem náo nhiệt. Thế mà Văn Cửu Uyên phát hiện, y kéo nguyên đến khi đấu giá hội kết thúc.
Hành chủ đích đưa đến một túi gấm trữ vật, bên trong đựng bộ linh thạch mà thu trong chuyến . Đợi Hạ Thư Từ nhỏ m.á.u nhận chủ xong, lúc mới chịu để rời .
Sau khi nhỏ m.á.u nhận chủ, ngoài , ai thể mở túi gấm , cũng thể cưỡng ép mở xóa khí tức nhận chủ. Một khi nhận chủ, cho dù chủ nhân hồn phi phách tán, túi gấm cũng chỉ biến thành một vật c.h.ế.t vĩnh viễn thể mở .
Đây chính là biện pháp phòng ngừa cướp đoạt, còn thì tiền còn, mất thì của cũng tiêu tan.
Chuyện bên xử lý xong, nhân lúc trời còn sớm, Hạ Thư Từ khi hỏi ý kiến Văn Cửu Uyên, liền đưa y cùng trở về Bạch Sắc Tông.
Lúc trở về là chạng vạng. Hạ Thư Từ suốt một ngày mệt mỏi rã rời, lẩm bẩm:
“Mệt c.h.ế.t mất, gần đây cứ cảm thấy dày . Ở hội đấu giá còn ăn bánh uống , đến giờ vẫn tiêu hóa xong …”
Hắn khi thì đói khi thì no, quả thật kỳ quặc, nhất thời cũng chẳng nên tìm chút gì lót khi ăn bữa tối .
Lời vặn khiến Văn Cửu Uyên lưu tâm.
“Đói ?” Y là ma tu, từ tới nay từng ăn đồ của nhân tộc, “Vậy tìm gì đó lót bụng?”
Hạ Thư Từ mệt rã rời, trong đầu chỉ về nhà ngả lưng. y , sống lưng lập tức thẳng lên:
“Đi, dẫn ngươi tới chân núi một quán bán gà nướng ngon lắm!”
Khóe môi Văn Cửu Uyên khẽ cong, lộ một tia ý nhàn nhạt.
Tựa như bất kể chuyện gì, chỉ cần liên quan tới y, Hạ Thư Từ liền đặc biệt để tâm, căn bản sẽ bao giờ cự tuyệt.
Hai đến cổng tông môn liền rẽ hướng, về phía quán gà nướng. Hạ Thư Từ thuần thục gọi hai con gà nướng nguyên con, dẫn Văn Cửu Uyên tìm chỗ xuống.
Khi gà nướng mang lên, Văn Cửu Uyên liền nhắc rửa tay. Đợi Hạ Thư Từ rời , y mới chậm rãi lấy một bình sứ nhỏ từ trong tay áo, mở nút, đem viên đan dược trong suốt bên trong khéo léo nhét phần đùi gà mà Hạ Thư Từ chỉ định.
Linh khí nồng đậm từ viên đan dược lặng lẽ tỏa , từ từ hòa hương thịt thơm mềm của món gà nướng.
Tất cả hành động diễn hề che giấu, cũng chút lén lút vụng trộm nào. Người qua , nhưng chẳng ai phát hiện điều gì khác thường.
Hạ Thư Từ rửa tay xong , xuống liền bắt đầu ăn uống, đắm chìm trong mùi vị thơm ngon của món gà nướng, mảy may phát hiện điều lạ.
Văn Cửu Uyên cũng động đũa vài , y thừa nhận thức ăn bên nhân tộc mùi vị tệ. hiểu hôm nay, dù ăn gì cũng thấy đầy bụng khó chịu.
Bánh ở hội đấu giá phần lớn đều chế từ linh thảo phù hợp với thể chất tu sĩ nhân tộc. Với một ma tu như y, vốn quen ăn uống, chỉ nếm sơ qua đều đưa hết cho Hạ Thư Từ.
Giờ đây mới ăn vài miếng gà, hương vị ban đầu đậm đà ngọt dịu dường như đột nhiên biến hóa, trở nên ngấy lạ thường. Y liên tục uống để áp chế vị giác, ăn bao nhiêu bỏ đũa xuống.
Hạ Thư Từ lập tức nhận điều lạ. Hắn ngừng đũa, nghiêng đầu hỏi:
“Không hợp khẩu vị ?”
Hắn khẩu vị Văn Cửu Uyên phần kén chọn. món gà nướng nơi đây xưng là nhất trong Bạch Sắc Tông, bản luôn tự tin rằng ai tích cốc mà thể cưỡng sự mê hoặc của nó.
dù cũng sở thích khác biệt. Hắn lấy thất vọng, ngược còn :
“Vậy ngươi ăn gì khác ? Ta mua cho.”
Văn Cửu Uyên lắc đầu:
“Không , lẽ hôm nay ăn uống hợp.”
Hạ Thư Từ ừ một tiếng, vẫn chạy mua về một phần chè lạnh nhỏ:
“Sợ ngươi ăn nổi nên mua ít thôi, ngươi nếm thử? Ăn ngon mua thêm, ăn thì đổi món khác.”
Văn Cửu Uyên nỡ phụ lòng của , đành uống hết phần chè đó.
May mà lượng nhiều.
Để tránh lãng phí, Hạ Thư Từ ăn luôn phần gà mà y bỏ , đó đưa Văn Cửu Uyên về nghỉ ngơi.
Trước sống một trong động phủ lạnh lẽo, trống trải chỉ bốn bức tường. Sau khi quen Văn Cửu Uyên, chuyển ngoài thuê một động phủ khác rộng rãi, ánh sáng mặt trời, bố trí đôi chút, trông ấm áp và dễ chịu hơn nhiều.
Động phủ mới gồm hai phòng một sảnh, căn phòng vốn dùng để tọa thiền tĩnh tu trải thêm bảy tám lớp đệm mềm, cải tạo thành một chiếc giường tạm. Còn phòng cũ của thì bộ chăn nệm mới, nhường cho Văn Cửu Uyên nghỉ ngơi.
Văn Cửu Uyên nhận, :
“Ngươi cứ ngủ giường .”
Dù cuối cùng… cũng sẽ cùng .
Hạ Thư Từ vẫn kiên quyết:
“Không .”
Văn Cửu Uyên nhướng mày, như mà :
“Nếu ngươi chê, chúng thể cùng ngủ.”
Hạ Thư Từ lập tức nghĩ tới thói quen khi ngủ là thích ôm đồ vật mềm mềm. Cuối cùng vẫn lắc đầu, chỉ chỗ trải mấy lớp đệm mềm:
“Không chừng giường tạm còn thoải mái hơn của ngươi.”
Văn Cửu Uyên khuyên , đành tạm thời nhận thua, nhượng bộ.
Dù y cũng định bỏ qua. Mượn cớ mộng du là chuyện sớm muộn thôi.
Hạ Thư Từ khi tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái trèo lên giường mới, duỗi :
“Thật thoải mái.”
Trừ mỗi việc… ban ngày ăn quá no.
Hắn thầm nghĩ tìm một vị y tu xem mạch, dạo gần đây thể cứ cảm thấy gì đó là lạ.
bao lâu, chợt một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên ngoài cửa sổ!
Tiếng sấm đầu tiên tựa hồ như điềm báo, chân trời cuồn cuộn vang dội, dường như đang tích tụ gì đó, gió mưa sắp kéo đến.
Hạ Thư Từ đang cuộn trong góc phòng ấm áp, thoải mái, thảnh thơi nghĩ thầm: Dù là trời mưa kẻ nào may đang độ kiếp thiên lôi bổ trúng, cũng chẳng liên can gì đến , sắp chui ổ chăn ấm áp mà ngủ một giấc.
Nào ngờ cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ gấp gáp.
“Thư Từ.”
Hắn thoáng ngẩn , lập tức bò dậy mở cửa: “Sao ?”
Ánh mắt Văn Cửu Uyên xuyên qua khung cửa sổ, dừng nơi từng tia chớp xé toạc tầng mây đen, trầm giọng: “Ra ngoài một chút, lôi kiếp sắp giáng xuống.”
Hạ Thư Từ mơ hồ hiểu, chỉ đành ngoan ngoãn bước theo y, lo lắng hỏi:
“Người khác độ kiếp, thiên lôi sẽ bổ nhà ? Vậy , nhà bây giờ? Có cách nào bảo vệ ?”
Ngữ khí đầy sốt ruột, căn nhà là mới vất vả dựng xong, thể để mặc đánh sập.
Văn Cửu Uyên thoáng liếc , trong mắt hiện vẻ khó hiểu lẫn bất đắc dĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vai-ac-vua-nuoi-nhai-con-vua-nuoi-ta/chuong-10.html.]
Đứa nhỏ ngốc … còn đang lo cho căn nhà. Nếu còn ở trong động phủ, lôi kiếp sẽ trực tiếp giáng xuống, phá nhà thành tro cũng chẳng chuyện lạ.
Hạ Thư Từ vẫn nhận gì, còn lẩm bẩm oán trách:
“Thật là vô đức! Vì chọn nơi gần động phủ của tử mà độ kiếp? Không tự chỗ hoang vu vắng mà ?”
Thiên lôi mơ hồ dấu hiệu sắp giáng xuống, Văn Cửu Uyên còn thời gian giải thích nhiều, lập tức siết chặt eo , bế bổng cả lên, lao thẳng về phía bầu trời.
Hạ Thư Từ chỉ cảm thấy bên hông căng chặt, còn kịp rõ tình huống đưa lên trung, kinh hãi đến mức bản năng bám chặt lấy tay Văn Cửu Uyên. Cảnh vật xung quanh lướt qua như ảo ảnh, chớp mắt đến một đỉnh núi hoang vắng xa lạ.
Bên tai vang lên tiếng y, xa xăm mà lạnh lẽo: “Nín thở, bế khí.”
Hạ Thư Từ mù mờ chẳng hiểu gì: “A?”
Chữ “A” còn bật trọn, thiên địa lặng ngắt như tờ.
Một đạo thiên lôi khổng lồ mang theo ánh sáng chói lòa như xé rách bầu trời giáng xuống, lập tức bao trùm lấy . Hạ Thư Từ sấm sét đánh trúng, thảm thiết kêu gào, xoay bỏ chạy.
“Hựaaaaaa! Không chứ!!”
Hắn chuyện gì xúc phạm trời đất ? Vì sét đánh?!
Giữa tiếng sấm nổ vang trời, giọng Văn Cửu Uyên như vọng từ xa xăm đến gần:
“Ngưng thần, hộ .”
Hạ Thư Từ chỉ cảm thấy trái tim như ngừng đập, run rẩy. Hai kiếp cộng cũng từng thiên tai giáng xuống như thế , cứ tưởng rằng phen sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Lôi quang rạch ngang thể, da thịt rạn nứt, đau đến thở , nước mắt dâng tràn, vội vã bỏ chạy khỏi vùng lôi kiếp.
Chạy nửa dặm, Hạ Thư Từ từ sợ đến phát cho tới lúc nhận , hình như sấm sét g.i.ế.c c.h.ế.t , mà chỉ đánh đau thôi. Hắn mới thở phào, dần dần né tránh thuần thục hơn, chạy rống:
“Cái lôi vì cứ đuổi theo mà đánh?!!”
Ở một bên, Văn Cửu Uyên vẫn yên lặng như đang tản bộ giữa sân, xa tưởng nhàn nhã, nhưng nếu đến gần mới thấy cả y căng chặt, khí cơ ngưng tụ, thủ thế sẵn sàng.
Y thản nhiên đáp: “Đó là lôi kiếp của ngươi. Tất nhiên là sẽ đuổi theo ngươi mà bổ.”
Ánh mắt y thủy chung rời khỏi ảnh đang lảo đảo trong ánh lôi quang, Hạ Thư Từ sét rượt như con thỏ nhỏ. Trong tay Văn Cửu Uyên cầm sẵn một kiện pháp khí phòng ngự, chỉ chờ thời khắc chịu nổi, lập tức tay cứu viện.
Người tu đạo khi độ kiếp, nếu thể chịu đựng lôi kiếp rèn thể, ắt lợi ích vô cùng. thiên lôi vốn dành cho , khác nếu mà đỡ lấy, chẳng những chẳng ích lợi gì, mà còn thể rước lấy tai họa .
Hạ Thư Từ chạy oa oa, thấy Văn Cửu Uyên ở cách đó xa, tay khoanh ngực, ánh mắt bình tĩnh, liền dám tới gần.
Thiên lôi phía như đuổi cùng g.i.ế.c tận, bổ tới ngừng. Hắn trốn , càng nghĩ càng thấy hoảng, nhớ tới những lời với Văn Cửu Uyên ban ngày, lòng càng thêm lo sợ. Hắn thở hổn hển rơm rớm nước mắt, đầu hướng về phía Văn Cửu Uyên la lên:
“Ta thề, những lời ban ngày… đều là thật tâm cả! Ta lừa ngươi !!”
Lời còn dứt, nơi chân trời liền vang lên tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, một đạo lôi đình nữa giáng xuống, trực tiếp bao phủ lấy . Uy lực so với còn dữ dội gấp bội.
Hạ Thư Từ: “……”
Không chứ! Ông trời cố tình đối nghịch với !?
Văn Cửu Uyên khẽ bật , lúc như mà vẫn còn tâm trạng la hét với y.
“Nhịn một chút, ngươi sẽ kết thành Kim Đan.”
Hạ Thư Từ giống như chịu đến mức tê liệt, đối diện với thiên lôi của chính cũng chỉ chạy trốn chứ dám nghênh đón, tới giờ vẫn lấy một phản kháng nghiêm chỉnh.
“Không chịu nổi thì cũng đừng sợ. Ta ở đây.”
Một câu rơi tai, khiến Hạ Thư Từ ngẩn .
Cứ như thế, cắn răng chịu đựng, miễn cưỡng chống đỡ đến đạo thiên lôi thứ tám mươi mốt, lúc thể mệt mỏi chịu nổi, hô hấp dồn dập, khắp tỏa tia điện và tàn lửa. Da thịt cháy đen nứt nẻ, đau đớn như thiêu như đốt.
Từ khi sinh đến nay, từng chịu khổ như thế . Có nhà ai nửa đêm sắp ngủ sét đánh như thế !?
Không chịu nổi nữa!
Lại một đạo thiên lôi hung tợn đánh xuống, Hạ Thư Từ kêu thảm một tiếng, trong cổ họng trào mùi tanh, mắt tối sầm, lòng đầy tủi mà rủa thầm một câu:
“Mẹ nó…”
Nước mắt suýt nữa sét đánh mà trào .
Hắn ngẩng đầu , tầng mây đen đặc cuồn cuộn, lấp ló một đạo thiên lôi đang tích tụ. Đạo sét to đến mức còn lớn hơn cả .
Trong khoảnh khắc , Hạ Thư Từ cảm thấy bản thật sự xong . Nếu sét đánh xuống, e là mạng nhỏ cũng khó giữ.
thiên lôi nào cho thời gian chuẩn , đạo lôi kiếp cuối cùng như hổ rống giáng xuống.
Hạ Thư Từ đẫm máu, bệt đất, căn bản còn chút sức lực để tránh né.
Trong đồng tử phản chiếu ánh lôi điện sáng trắng, lồng n.g.ự.c như nghẹn , ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Không còn mắng chửi, còn oán trách, còn đau đớn nước mắt, chỉ sự buông xuôi khi mệt mỏi đến cực hạn.
Hắn cũng ngờ bình tĩnh như .
Xa xa, ảnh áo đen rốt cuộc cũng động.
Ngay khoảnh khắc thiên lôi sấm vang sắp sửa giáng xuống, một đạo phòng hộ trận pháp trong suốt liền hiện lên mặt , chắn lấy lôi kiếp.
Lôi điện nổ tung ngay pháp tráo, ánh sáng chói lòa khiến Hạ Thư Từ theo phản xạ nhắm mắt .
Khi nữa mở mắt , thiên kiếp kinh thiên động địa chậm rãi tan .
Mãi đến khi , Hạ Thư Từ mới phát hiện, chắn đạo thiên lôi cuối cùng, mà là một tầng hộ tráo từ lúc nào hiện lên bên cạnh .
Pháp trận hộ chẳng rõ luyện từ tài liệu gì, ánh sáng lưu chuyển nhàn nhạt quanh mặt ngoài, nhưng bởi chịu đựng công kích quá mức mãnh liệt, nên bên ngoài loang lổ vết rạn, tựa như tầng tầng mạng nhện mỏng tang chằng chịt.
Hạ Thư Từ ngây như phỗng.
Kiếp vân dần tan, thiên địa linh khí tụ hội về nơi , điên cuồng rót thể , tuôn trào mãnh liệt, chữa trị vết thương hữu hình lẫn vô hình .
Chỉ trong thoáng chốc, thể Hạ Thư Từ khôi phục như lúc ban đầu. Cảm giác đau đớn vẫn còn vương , nhưng thấy chút dấu vết thương tổn nào nữa.
Hắn bệt đất, hoảng hốt sờ lên mặt và cánh tay .
Nếu còn vết m.á.u loang lổ y phục, e rằng hoài nghi liệu chuyện thiên lôi bổ trúng thật sự xảy , chỉ là một cơn ác mộng thoảng qua.
Đỉnh đầu chợt xoa nhẹ. Hạ Thư Từ ngẩng đầu lên, vặn chạm ánh mắt của Văn Cửu Uyên.
Văn Cửu Uyên thu tay về, giọng khẽ :
“Là của .”
Hắn sai ở ?
Lần đầu tiên trong đời thiên lôi bổ mà vẫn còn sống sót, khi đau đến mức suýt g.i.ế.c , giờ phút phát hiện vẫn sống y nguyên. Nhìn thấy Văn Cửu Uyên đang mặt, thấy giọng y, cảm giác ủy khuất khi thoát c.h.ế.t như thể khơi lên, nén .
Hoa Hải Đường
Hạ Thư Từ hít hít mũi, chẳng còn hình tượng gì, cứ thế bệt đất, “bịch” một tiếng bổ nhào lòng Văn Cửu Uyên, giọng khàn khàn lẩm bẩm:
“Huynh dọa c.h.ế.t khiếp .”
Bàn tay lạnh lẽo của Văn Cửu Uyên nhẹ nhàng đặt lên cổ , xoa ấn vỗ về:
“Lần đầu một độ kiếp mà thể dựa sức chịu đựng đến , thật sự khá.”
Tuy rằng đạo lôi cuối cùng pháp bảo cản , nhưng Hạ Thư Từ thực sự chống đỡ đến phút cuối cùng, tuyệt tính là tránh né.
Chỉ là, luôn cảm thấy trong lời y thỉnh thoảng vài kiểu xưng hô kỳ lạ khiến nổi da gà khắp , kìm run lên hai cái.
Hắn nghẹn cả buổi, cuối cùng vẫn cảm giác “buồn nôn” , chỉ trầm mặc nắm lấy vạt áo của Văn Cửu Uyên.
“Không báo để ngươi chuẩn tâm lý, là .”
Khi Hạ Thư Từ vẫn hiểu, câu “là ” rốt cuộc mang ý nghĩa sâu xa gì.
Hắn chỉ thấy Văn Cửu Uyên luôn mang dáng vẻ từ ái của một trưởng bối, dù rõ ràng y cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ giống . Giờ cùng đẳng cấp với y, nhưng y vẫn giữ vẻ ôn hòa, xem như hài tử mà chăm sóc.
Người tuổi còn trẻ, nhưng mang theo khí chất của một trưởng giả, điều đó Hạ Thư Từ sớm nhận .
chỉ cần y mở miệng “ ở đây”, câu như thể sức nặng vững chắc rơi xuống đất, khiến chẳng hiểu vì yên tâm đến lạ. Dường như chỉ cần Văn Cửu Uyên còn ở đó, tất thảy đều trong lòng bàn tay y.
Mang trong vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, nhưng khiến khác vô thức cảm thấy an lòng.
Mà cũng thể thật sự y từng mấy chục năm tu đạo, gọi là nửa bậc tiền bối cũng chẳng quá đáng.
Có chút “nghiện trưởng bối” thì , tùy y .
Đối với cận, Hạ Thư Từ vẫn luôn dung túng hết mực.
Văn Cửu Uyên phản bác, chỉ đưa tay lau nhẹ đuôi mắt , đầu ngón tay dính một giọt lệ:
“Rất sợ ?”
Y cắn từng chữ nhẹ, giọng trầm thấp khàn khàn, mang theo chút quyến luyến khó diễn tả:
“Ta vẫn luôn ở đây.”
Hạ Thư Từ cảm giác vành tai tê rần một trận.
Hắn cảm thấy bản mới sống , dáng vẻ hoảng loạn chạy trốn thật sự quá mất mặt. Vì , “qua cầu rút ván”, lập tức rút khỏi lòng Văn Cửu Uyên, trừng y một cái:
“Huynh cứ thế thiên lôi đánh xuống?”
Văn Cửu Uyên cúi đầu nhận thuần thục:
“Ta sai .”
Y lúc nào cũng như thế.
Chỉ cần Hạ Thư Từ bắt đầu trách tội, dù lý lẽ thế nào, y cũng sẽ chút chống đỡ mà gánh lấy hết sai lầm, bình thản bắt đầu dỗ dành vui vẻ trở .
Hạ Thư Từ hờn dỗi một hồi, cuối cùng túm lấy vạt áo Văn Cửu Uyên, một nữa vùi lòng y, chẳng chẳng rằng mà ôm chặt lấy.
Chỉ một thôi.
Chỉ thôi, Hạ Thư Từ, một nam tử hán đội trời đạp đất, sẽ ôm một .