Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-09-10 16:50:55
Lượt xem: 26
Sau đó, phim quay xong, khâu hậu kỳ cũng hoàn thành thuận lợi, nhưng sự bận rộn của anh vẫn chưa dừng lại. Giai đoạn mới, nhiệm vụ mới, anh phải lui tới nhiều nơi. Sau khi bộ phim được công chiếu và đạt doanh thu phòng vé đáng kinh ngạc, các hoạt động kinh doanh và xã giao của anh càng nhiều hơn. Bản thân anh cũng muốn nắm bắt giai đoạn thăng tiến này, để mở đường cho tương lai. Liên lạc giữa hai người, phần lớn là cô đi cùng anh tham dự các buổi tiệc, hoặc là anh xã giao xong, cô đến đón anh, đưa anh về nhà, nấu cho anh bát canh giải rượu. Lịch trình của anh quá dày đặc, quá bận rộn, hiếm khi dành thời gian để cùng cô ăn một bữa cơm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Phương Trì tràn đầy áy náy, giọng nói cũng nhuốm màu xúc động, "Tiểu Diệp, sinh nhật lần này, anh còn có một món quà lớn tặng cho em."
Tâm trạng Diệp Anh bị khơi gợi, "Quà lớn gì vậy?"
"Đến lúc đó em sẽ biết." Hứa Phương Trì úp úp mở mở, lại khiến cô thêm tò mò, "Liên quan đến lời hứa của anh dành cho em."
Lòng Diệp Anh gợn sóng.
Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của ứng dụng dẫn đường: "Bạn đã đến đích, hẹn gặp lại lần sau." Hứa Phương Trì nói: "Anh đỗ xe trước đã, em nghỉ ngơi sớm nhé."
"Ừ. Anh cũng vậy, về nhà rồi thì nghỉ ngơi sớm."
Kết thúc cuộc gọi, Diệp Anh lười biếng dựa vào gối ôm, cả người như đang nằm trên mây, hồi tưởng lại những lời Hứa Phương Trì vừa nói.
'Liên quan đến lời hứa của anh dành cho em'-- Vậy là cuối cùng anh cũng đợi được thời cơ thích hợp, quyết định thúc đẩy mối quan hệ này sao?
Diệp Anh tìm kiếm nhà hàng trên điện thoại. Xem đi xem lại đều thấy thiếu thiếu cái gì đó, lại tìm Ngô Hiểu Lê trên WeChat để nhờ cô ấy giới thiệu. Ngô Hiểu Lê phụ trách công tác tiếp khách của công ty, đối với các địa điểm ăn chơi giải trí ở Thâm Châu thì nắm rõ như lòng bàn tay.
Tiểu Lê: Bữa cơm hôm nay mời Chu tổng thế nào?
Cherry: Không thế nào cả [Biểu cảm bĩu môi.jpg]
Tiểu Lê: Không thể nào? Khách hàng khó tính đến đâu cũng khen nhà hàng Trung Quốc đó ngon.
Cherry: Chắc là tôi không có khẩu vị tinh tế để thưởng thức được T_T
Suốt bữa cơm cô đều ăn không ngon, không phải là đang dùng hình dung từ, mà là cảm nhận theo đúng nghĩa đen.
Tiểu Lê: Ồ, sau khi ăn cơm xong với Chu tổng, tâm trạng có vẻ rất tốt, dùng icon lia lịa.
Cherry: Không phải vì chuyện đó...
Tiểu Lê: Vậy là vì sao? Chẳng lẽ là trên đường về nhà, mua vé số trúng độc đắc triệu đô?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/chuong-34.html.]
Cherry: Vận may xui xẻo của tôi, cậu còn không biết sao, trúng được 20 tệ cũng coi như là may mắn lắm rồi [Biểu cảm che mặt.jpg]
Tiểu Lê: Vậy cậu nói thẳng ra đi, sao tự nhiên lại vui như mở cờ trong bụng thế?
Diệp Anh quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa kính, quả thật rất phù hợp với từ ngữ hình dung của Ngô Hiểu Lê.
Tiểu Lê: Thôi, không cần nói nữa, chắc chắn là vị đạo diễn nào đó lại cho cậu uống bát canh mê hồn rồi.
Cherry: ...
Tiểu Lê: Không nói đến anh ta nữa. Cậu tìm nhà hàng, là muốn đổi địa điểm tiếp tục mời Chu tổng ăn cơm à?
Cherry: Không phải, thứ Sáu tuần sau là sinh nhật tôi, ăn cơm với Hứa Phương Trì.
Tiểu Lê: Tôi có thể tha thứ cho việc cậu trọng sắc khinh bạn, nhưng sao sinh nhật cậu mà cậu lại là người đặt chỗ?
Cherry: Tôi mời anh ấy ăn cơm mà ~
Cherry: Anh ấy sẽ chuẩn bị quà cho tôi ~
Diệp Anh nghĩ ngợi một hồi, không nhịn được chia sẻ niềm vui trong lòng.
Cherry: Tôi cảm thấy, anh ấy định tỏ tình với tôi rồi.
Tiểu Lê: Woa, thật hay giả vậy?
Tiểu Lê: Cuối cùng cũng đến ngày hai người đến được với nhau ~
Tiểu Lê: Bữa cơm hôm nay của cậu và Chu tổng thế nào? Đừng để tình cảm làm mờ mắt, sự nghiệp cũng phải để tâm chứ.
Cherry: Vẫn đang cố gắng đây...
Tiểu Lê: Cố lên nhé, lấy lòng được Chu tổng, cậu sẽ nắm được quyền chủ động trong cuộc đàm phán giữa Diệp Lam Tâm và Minh Thụy.
Diệp Anh biết rõ, lời tán thành của Chu Tắc Hủ đối với Diệp Lam Tâm có ý nghĩa như thế nào. Những ông lớn khác, cô còn chưa có cửa để tiếp cận, cô và Chu Tắc Hủ, dù sao cũng quen biết, dù sao cũng từng là bạn bè, dù sao bây giờ vẫn có thể ngồi cùng bàn ăn cơm. Cô đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.