Địch quân quân tâm đại loạn, trận chiến  đánh thuận lợi đến kỳ lạ.
Cuối cùng Thôi Cẩn   dồn đến vách núi.
Hắn cuối cùng nhịn  , hỏi : 
"Ngươi    thiêu c.h.ế.t  ? Vì cái gì mà vẫn còn sống?"
---------------------------
Ta mười tám tuổi năm đó, đại thắng hồi kinh.
Chờ đợi , là một trận g.i.ế.c chóc.
Một trận g.i.ế.c chóc đến từ người .
Dù là  vì Thôi gia kiếm được nhiều công trạng như , bọn họ vẫn  g.i.ế.c .
Chỉ vì bọn họ cảm thấy  dã tính khó thuần, lo lắng một ngày   sẽ   tình hình thực tế.
Chỉ vì  là nữ tử, công tạng đều  tính  đầu nam nhân, còn   vì cái gọi là đại nghĩa gia tộc mà chết.
Là mẫu    cứu .
Ngay  khi bọn họ  tay, bà vụng trộm tiễn  ,  phóng hỏa đốt phòng,   cảnh tượng rằng   chết.
Ta vì  báo thù, mười tám tuổi   tiêu diệt  bộ Thôi gia.
 mẫu   quỳ  mặt đất cầu xin , cầu  đừng bao giờ hồi kinh, cầu  đừng  trả thù.
Bà  bà  nỡ để  chết, cũng  nỡ để   cùng cha với  xảy  chuyện.
Mẫu  còn , bà sinh  , đây là phương thức duy nhất mà   thể báo đáp ơn sinh thành.
Nếu   chịu đáp ứng, bà liền tự sát ở  mặt .
Cho nên,   lóc lập xuống lời thề: "Con đáp ứng , mẫu ." 
Sau khi rời khỏi kinh thành,    rất nhiều nơi, hết thảy đều là những nơi  thú vị.
Về , tại thời điểm  cảm giác nhân sinh   ý nghĩa,   gặp  một lão đầu.
Người hỏi   cùng  tu tiên  .
Ta   hỏi : "Thế gian nào  tiên nhân?" 
Người  gặm màn thầu,  híp mắt  : "Ngươi cùng  lên núi liền  thể  ,  để ngươi   tử khai sơn." 
Dù  cũng buồn bực ngán ngẩm,  liền  cùng ông ấy.
Sau đó,   nhà.
Ta  một trăm lẻ năm  nhà.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Bọn họ đều đối xử với   .
--------------
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ty-de-song-sinh/chuong-10.html.]
Ta lạnh lùng  Thôi Cẩn.
Năm đó cha    tay g.i.ế.c , chính là do  dốc hết sức giật dây.
Hắn  cướp chiến công của ,  sợ    chân tướng, cho nên dứt khoát g.i.ế.c  diệt khẩu.
Cho nên kiếp , lúc ở Ngọc Hành tông,   cùng  nhận .
Nếu  tháo mặt nạ xuống, sẽ chỉ khiến Ngọc Hành tông  diệt vong nhanh hơn.
"Mẫu   cứu . Năm đó   trở về g.i.ế.c ngươi,  coi như là báo đáp ơn sinh thành của bà." 
"Mẫu ?" Thôi Cẩn giống như   lâu   thấy chữ ,  chút thẫn thờ, "Mẫu  à,  c.h.ế.t  nhiều năm ." 
Sau khi lên núi,  hiếm khi quan tâm sự tình  núi.
"Chết như thế nào?" 
"Bị phụ  đánh chết." Sắc mặt Thôi Cẩn   đổi, "Không nhớ  xảy  chuyện gì, dù  thì là phụ  lỡ tay đánh c.h.ế.t bà." 
"Chẳng qua ngươi cũng   cơ hội tìm phụ  báo thù, bởi vì phụ  cũng c.h.ế.t ." 
Thôi Cẩn một bên , một bên yên lặng lui .
Hắn    tới đường cùng, nhảy xuống vách núi là đường sống duy nhất của .
  sẽ  cho  cơ hội .
Ta giương cung cài tên, nhắm ngay .
Một mũi tên vọt tới, chính giữa đầu Thôi Cẩn.
"Ta...Ta nên sớm nghĩ đến việc ngươi vẫn  chết." 
"Từ khi ngươi   chân tướng ,    , ngươi căn bản là  chết." 
"Là ... Chủ quan..." 
Đệ  song sinh của , kiếp  g.i.ế.c chết .
Kiếp   c.h.ế.t  mũi tên của .
Trước khi c.h.ế.t   bất kỳ điều gì hối hận, chỉ  do  quá bất cẩn.
Thế là,   b.ắ.n lên   liên tiếp mấy mũi tên, đem  b.ắ.n thành một cái rổ lớn.
Trên đường trở về,   Triệu tướng quân    giết.
Trên mặt  toát  vẻ bi thương, nhưng nội tâm  thoải mái lạ thường.
Ta  sớm phân phó Lục sư , để nàng thừa dịp loạn lạc mà g.i.ế.c Triệu Sát.
Giữ   cũng là tai họa.
Lục sư  quả nhiên là một tay ám khí lợi hại.
Ta  lập tức trở về doanh trại, ngược   gặp Lư tướng quân và các tướng lĩnh đang chờ.