Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 448: Cậu ấy ghét, cũng phải đi

Cập nhật lúc: 2025-10-26 02:09:23
Lượt xem: 223

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Mẹ ơi!”

 

Chu Tiểu Hoa ngọt ngào gọi một tiếng, buông tay đang nắm cùng Chu Tiểu Xuyên, nhào lòng Giang Nhu.

 

Giang Nhu xoa xoa khuôn mặt nhỏ, sờ sờ tay cô bé.

 

“Tiểu Hoa, lạnh con?”

 

Chu Tiểu Hoa cứ dính lấy Giang Nhu, gì, chỉ lắc đầu, coi như trả lời.

 

Giang Nhu bó tay với cô bé, cô bé cứ thích câm.

 

Cô kéo Chu Tiểu Hoa , để cô bé dính .

 

Một bên.

 

Chu Tiểu Xuyên và Lưu Căn Sinh, đang chào hỏi Lâm Ngọc Lan, lễ phép gọi “dì”.

 

Giang Nhu đưa tay về phía Lưu Căn Sinh.

 

“Căn Sinh, đưa cặp sách cho , lát nữa về sớm một chút, đừng bỏ lỡ bữa trưa.”

 

“Vâng, con nhớ ạ!”

 

Lưu Căn Sinh đưa cặp sách cho Giang Nhu, lau qua mái tóc ngắn, ngượng ngùng chạy .

 

Hướng chạy đến, là trạm y tế của ông Bùi.

 

Mấy ngày nay.

 

Dưới sự sắp xếp của Giang Nhu, Lưu Căn Sinh chính thức bái sư học nghề với ông Bùi, trở thành một học trò nhỏ.

 

Cậu chỉ cuối tuần sẽ đến giúp ông Bùi việc, mà mỗi ngày khi tan học, cũng sẽ qua đó học vài tiếng.

 

Mấy hôm , một buổi chiều nào đó.

 

Lưu Căn Sinh giúp ông Bùi việc, quên mất thời gian, trời tối cũng phát hiện.

 

Chờ Giang Nhu tìm, thì thấy bóng dáng nhỏ bé của , đang xổm ở một góc phân loại d.ư.ợ.c liệu.

 

Làm hăng say, còn chuyên chú, đến cả đói bụng cũng nhận .

 

Ngược khiến Giang Nhu lo lắng một chút.

 

Sợ đứa trẻ rời khỏi trạm y tế, là gặp chuyện gì đường.

 

Chờ thấy , mới là lo hão.

 

Lưu Căn Sinh thấy vẻ mặt lo lắng của Giang Nhu, trời tối sầm, mới nhận gây rắc rối.

 

Cả bối rối gì cho .

 

Giang Nhu trách , chỉ dặn quên thời gian, đến giờ ăn thì ăn, đến giờ chơi thì chơi, công việc thì mãi mãi hết .

 

Lưu Căn Sinh nghiêm túc hứa, sẽ bao giờ phạm sai lầm như nữa.

 

Cho nên hôm nay, Giang Nhu cố ý nhắc nhở một câu.

 

Nhìn bóng dáng Lưu Căn Sinh chạy .

 

Lâm Ngọc Lan lo lắng hỏi một câu: “Để nó mỗi ngày, ?”

 

“Không . Căn Sinh thích ông Bùi, ông Bùi cũng thích nó, hai một già một trẻ bạn, .”

 

Giang Nhu .

 

Gần đây Lưu Căn Sinh và ông Bùi ngày càng thiết, ngày càng giống hai ông cháu.

 

Lưu Căn Sinh cũng vui vẻ tự tại hơn nhiều.

 

Qua một thời gian nữa, ý tưởng cuối cùng của Giang Nhu lẽ sẽ thành hiện thực.

 

Thấy Giang Nhu vui mừng vì điều , Lâm Ngọc Lan cũng thêm gì nữa.

 

Lâm Ngọc Lan vẫn luôn tin tưởng, Giang Nhu là chủ kiến, lẽ cô kế hoạch gì khác.

 

Thấy Lưu Căn Sinh .

 

Giang Nhu đón Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa, định về nhà.

 

Cô mời Lâm Ngọc Lan.

 

“Chị Ngọc Lan, đến nhà em chơi , chị chơi với Tiểu Hoa và Tiểu Xuyên một lát?”

 

“Cũng .”

 

Lâm Ngọc Lan ngoài, cũng ngại thêm một chút.

 

Hai cứ thế quyết định.

 

Trước khi chuẩn rời khỏi trường học.

 

Khi Lâm Ngọc Lan , ánh mắt chị chậm rãi lướt qua một bóng dáng nhỏ, dừng một chút.

 

“A Nhu, khoan .”

 

Chị lên tiếng, gọi Giang Nhu .

 

Giang Nhu mang theo nghi hoặc , tiên liếc Lâm Ngọc Lan, theo ánh mắt của chị về phía cách đó xa.

 

Khoảng ba bốn mét, sân thể d.ụ.c nhỏ cửa phòng học.

 

Đã đến cuối mùa thu, sân thể d.ụ.c xám xịt trông đặc biệt hiu quạnh, khiến cho bóng dáng màu đỏ sậm , càng thêm bắt mắt.

 

Đó là Đàm Kiều Ngọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-448-cau-ay-ghet-cung-phai-di.html.]

 

Cô bé xinh đang ở đó, nhưng lớn của gia đình cô bé ?

 

Tạ Niệm An ?

 

Giang Nhu theo bản năng xung quanh, dù là bây giờ, cũng thấy Tạ Niệm An trong đám đông.

 

Như đặc biệt.

 

Tạ Niệm An là một tận tụy, thường ngày đưa con học, thường xuyên thể thấy bóng dáng của cô.

 

Chỉ hôm nay là thấy.

 

Lâm Ngọc Lan nhắc Giang Nhu chờ một chút, chắc là cũng chú ý đến việc Tạ Niệm An đến.

 

Cô bé xinh cách đó xa, mím môi, trông vẻ vui.

 

Ánh mắt Đàm Kiều Ngọc, vài về phía họ.

 

khi ánh mắt chạm đến bóng dáng của Chu Tiểu Xuyên, lập tức .

 

Như thể hai cãi , nên đang giận dỗi.

 

“Tiểu Ngọc ~”

 

Giang Nhu suy nghĩ nhiều, vẫy vẫy tay với cô bé đang bướng bỉnh.

 

Chu Tiểu Hoa cũng về phía đó, vui mừng .

 

Đàm Kiều Ngọc thấy giọng của Giang Nhu, lập tức đầu , mắt sáng rực lên.

 

Cô bé rụt rè, từ từ tới.

 

Đến mặt, lễ phép chào hỏi Giang Nhu và Lâm Ngọc Lan.

 

“Chào dì Giang, chào dì Lâm ~”

 

Ánh mắt Lâm Ngọc Lan quan tâm, lên tiếng hỏi .

 

“Tiểu Ngọc, con đến đón con?”

 

“Mẹ con hôm nay việc, thể đến đón con . Mẹ dặn con, tan học xong tự về nhà. Con ở đây lâu , đường về nhà con đều hết.”

 

Đàm Kiều Ngọc đến đây, chút kiêu hãnh ưỡn ngực, dáng lớn.

 

Lâm Ngọc Lan vẫn yên tâm, tiếp tục hỏi.

 

“Vậy ở nhà thì ? Nhà con ai ?”

 

Nói đến đây.

 

Trên mặt Đàm Kiều Ngọc, cảm xúc cô đơn mà trẻ con thể che giấu .

 

Cô bé lắc đầu: “Không ạ. trong nhà đồ chơi, còn chuẩn bánh quy nhỏ, bảo con tự chơi, khi trời tối sẽ về.”

 

Trước khi trời tối…

 

Ít nhất còn hai ba tiếng nữa.

 

Tạ Niệm An cũng , lẽ là vẫn quen với xung quanh, ai giúp trông con, chỉ thể để con một ở nhà.

 

Nghe xong.

 

Giang Nhu và Lâm Ngọc Lan liếc , trong mắt rõ ràng là chung một suy nghĩ.

 

Đều là lo lắng cho Đàm Kiều Ngọc.

 

Giang Nhu đề nghị: “Tiểu Ngọc, con đến nhà dì Giang ? Hôm nay chúng định nướng khoai, nướng khoai tây ăn, con thể chơi cùng Tiểu Xuyên và Tiểu Hoa.”

 

Ánh mắt Đàm Kiều Ngọc lập tức hướng về.

 

“Con …”

 

.

 

Cô bé lên tiếng, liếc Chu Tiểu Xuyên một cái.

 

Chu Tiểu Xuyên thích cô như , chắc chắn cũng cô đến nhà , chừng còn ghét thêm.

 

Đàm Kiều Ngọc do dự.

 

Một bên Chu Tiểu Xuyên, hề phản ứng.

 

Cậu Đàm Kiều Ngọc đang phiền não vì , cũng cảm thấy chuyện liên quan gì đến .

 

Trong nhà thêm một bớt một đều , chỉ cần Giang Nhu và Chu Tiểu Hoa vui vẻ, đều .

 

Đàm Kiều Ngọc nghĩ nghĩ, chần chừ .

 

“Vậy con thì ạ?”

 

Giang Nhu đề nghị: “Chúng thể khi ngang qua nhà con, một tờ giấy để cửa, như con về sẽ con ở . Thế nào?”

 

Đàm Kiều Ngọc một nữa động lòng.

 

Hừ, dù Chu Tiểu Xuyên ghét cũng , cô vẫn !

 

thì Chu Tiểu Hoa là bạn của cô, chúng thể chơi cùng .

 

“Dì Giang, phiền dì nhiều ạ.”

 

Đàm Kiều Ngọc cung kính , còn dáng cúi chào Giang Nhu.

 

Trên cô bé, chiếc áo choàng màu đỏ sậm càng nổi bật khuôn mặt tinh xảo và khí chất.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

là một cô bé khác với Chu Tiểu Hoa ~

 

 

Loading...