Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 447: Bắt đầu mùa đông…

Cập nhật lúc: 2025-10-26 02:09:22
Lượt xem: 189

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Thời tiết lạnh, sợ bọn trẻ ngoài chơi chịu về nhà, các chị dâu đều bắt đầu đưa đón con học.

 

Nắm lấy tai bọn trẻ để lôi về.

 

Lỡ cảm lạnh, đau đầu sổ mũi, lúc đó quấy , vẫn là lớn trong nhà khổ.

 

Chi bằng chạy đón con lúc tan học, trực tiếp lôi về.

 

Giang Nhu cũng ở trong đám đông.

 

Cô mặc bộ đồ thu dày, bên trong là áo len, quần thu cũng mặc .

 

Bên , là cotton.

 

Không gì khác, nhưng thật sự ấm áp.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Bên cạnh Giang Nhu là Lâm Ngọc Lan.

 

Họ gặp đó, chuyện về một công việc gần đây, dù thì Lâm Ngọc Lan bây giờ là chủ nhiệm phụ nữ, sẽ sắp xếp công việc cho Giang Nhu.

 

Khi Dương Hồng Bình còn ở đây, từng đề nghị xây dựng một đài phát thanh đảo.

 

Lâm Ngọc Lan khi tiếp nhận, vẫn từ bỏ.

 

Đài phát thanh cần nhất là nhân lực, mà là thiết .

 

Dưới sự xin phép nhiều của Lâm Ngọc Lan, tổ chức ý kiến phúc đáp, cuối năm, sẽ vận chuyển thiết đến cho họ.

 

Còn sẽ cử chuyên môn đến hướng dẫn họ sử dụng thiết .

 

Lâm Ngọc Lan đến cuối thai kỳ, bụng to hơn, cũng béo lên một chút.

 

Thân thể nặng nề.

 

Chị giao nhiệm vụ đài phát thanh cho Giang Nhu, cho cô phương thức liên lạc, tiến độ để Giang Nhu theo dõi.

 

Hai xong công việc.

 

Chưa kịp tán gẫu, Giang Nhu ngoài đón con tan học.

 

thì mùa đông, trường học tan học cũng sớm hơn.

 

Lâm Ngọc Lan Giang Nhu đón con, chị liền theo cùng.

 

Bên ngoài tuy lạnh, nhưng một bà bầu như chị, cũng cần vận động, nhiều, thể cứ ở trong phòng mãi.

 

Nhìn thấy trẻ con, cũng cảm thấy vui vẻ.

 

Lâm Ngọc Lan và Giang Nhu chuyện, chậm rãi tiến đến.

 

Mọi thấy Lâm Ngọc Lan, lập tức nhiệt tình chào hỏi.

 

“Chị Ngọc Lan, chị cũng đến .”

 

“Chị Ngọc Lan, mấy ngày gặp, bụng chị trông to hơn ?”

 

“Khi nào sinh ? Giữa tháng , là cuối tháng?”

 

Lâm Ngọc Lan vẫn dịu dàng như thường lệ, ai gì cũng trả lời, thiện với .

 

Chị và Dương Hồng Bình đều là chủ nhiệm phụ nữ, nhưng phong cách của hai khác .

 

Dương Hồng Bình là thâm niên, uy quyền, một hai, khác dám phản bác.

 

Đó là sự nể phục.

 

Lâm Ngọc Lan thì thiện với , chuyện gì cũng suy nghĩ cho đối phương, chị đối xử chân thành với khác, khác cũng đối xử chân thành với chị.

 

Đây cũng là một loại nể phục.

 

Trong lúc chuyện.

 

Cô giáo lớp lớn Đinh Vân Phi khỏi phòng học, kéo chiếc chuông đồng treo mái hiên.

 

Một hồi chuông vang lên, tan học.

 

Ngay khoảnh khắc chuông vang, những đứa trẻ nghịch ngợm, lao như điên.

 

Cái lạnh bên ngoài đối với những đứa trẻ ham chơi, hề là vấn đề.

 

Theo những bóng dáng nhỏ bé xuất hiện, tiếng la hét ầm ĩ và tiếng ngây thơ, cũng từng đợt truyền đến.

 

“Con trai! Đây ! Cậu nhóc… còn mau đây, đừng hòng lẻn chơi.”

 

“Mau mau, nhanh lên, ngoài gió lớn, nhanh về nhà, bánh nhân lạc chờ con về ăn…”

 

“Chị Ngọc Lan, em Nhu, chúng em về nhé, hôm nào gặp chuyện …”

 

Người lớn dắt trẻ con, nắm chặt tay, chào tạm biệt rời .

 

Giang Nhu khẽ nhón chân, trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-447-bat-dau-mua-dong.html.]

 

Ba đứa con nhà cô, cũng chỉ Lưu Căn Sinh thỉnh thoảng sẽ vội vàng một chút, bình thường, sự dẫn dắt của tính cách ông cụ non của Chu Tiểu Xuyên, cả ba đứa đều tính cách nhanh chậm.

 

Đặc biệt là Chu Tiểu Hoa, chỉ chậm, mà còn lười.

 

cũng luôn Chu Tiểu Xuyên bên cạnh, cô bé cần động não, cũng cần để ý xung quanh, ngay cả ngơ ngác cũng .

 

Giang Nhu cũng cứ như .

 

thì mỗi ngày, Chu Tiểu Hoa đều sống vui vẻ.

 

Cứ như chậm rãi chờ đợi một lúc.

 

Ngược là Lâm Ngọc Lan thấy Chu Tiểu Xuyên ở phía .

 

Chị lên tiếng: “A Nhu, Tiểu Xuyên và các cháu .”

 

Trong đám đông, dáng vẻ lớn của Chu Tiểu Xuyên, liếc mắt một cái là thể nhận ngay.

 

Nửa năm qua, đột nhiên cao lên, rõ ràng tuổi lớn, nhưng vóc dáng cao hơn nửa cái đầu so với bạn cùng tuổi.

 

Chu Tiểu Xuyên đeo hai chiếc cặp sách, của và của Chu Tiểu Hoa.

 

Tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ của Chu Tiểu Hoa, vì trời lạnh, nên nhét túi áo khoác của , ấm áp che chở.

 

Đi Chu Tiểu Xuyên, là Lưu Căn Sinh muộn hơn một bước.

 

Lưu Căn Sinh cao lên, cũng mập , mặc quần áo gần giống như Chu Tiểu Xuyên, cuối cùng cũng còn bóng dáng của bé gầy gò ngày xưa, cả tràn đầy sức sống.

 

Chỉ là, mặt vẫn còn ngăm đen, dưỡng trắng .

 

da ngăm cũng , trông đặc biệt sức sống hoang dã.

 

Miệng Lưu Căn Sinh ngừng cử động, dường như đang gì đó với Chu Tiểu Xuyên, mặt là nụ vui vẻ.

 

Chu Tiểu Xuyên thỉnh thoảng sẽ gật đầu, đáp vài câu.

 

Chu Tiểu Hoa ngơ ngác, đầu tiên thấy Giang Nhu trong đám đông.

 

“Mẹ ơi!”

 

Cô bé vui vẻ giơ tay lên, hưng phấn vẫy tay với Giang Nhu.

 

Như .

 

Cả ba đứa trẻ đều thấy Giang Nhu, bước chân dần nhanh hơn, vui vẻ về phía cô.

 

Nhìn ba đứa trẻ đến gần, Giang Nhu từ từ thu hồi ánh mắt.

 

Ở nơi mà chúng để ý, chính là phía lưng Chu Tiểu Xuyên xa, một cô bé mặc áo khoác kẻ sọc màu đỏ sậm, cũng đang chậm rãi .

 

Chiếc áo khoác là chất liệu len cashmere, hòn đảo là độc nhất vô nhị.

 

là cô công chúa nhỏ Đàm Kiều Ngọc từ thủ đô đến.

 

Cũng chỉ cô bé, mới thể mặc bộ quần áo như .

 

Đàm Kiều Ngọc vẫn xinh , là sự tồn tại nổi bật nhất trong đám đông.

 

Cũng giống như một màu sắc rực rỡ hiếm hoi trong cuối mùa thu xám xịt.

 

Chỉ là cô bé xinh như , hôm nay trông vẻ vui lắm.

 

Cô bé đeo chéo cặp sách, mím chặt môi, giày cọ xát mặt đất, chậm.

 

Còn uể oải cúi đầu.

 

Đi vài bước, khẽ ngẩng đầu lên, về phía .

 

Lại cúi đầu, vài bước, khẽ ngẩng đầu lên.

 

Vẫn là về phía .

 

Lặp nhiều .

 

Cho đến khi Chu Tiểu Xuyên và hai nhanh chân hơn, cô bé lộ vẻ mặt hoảng hốt trong khoảnh khắc, suýt nữa chạy nhanh đuổi theo.

 

Đàm Kiều Ngọc c.ắ.n cắn môi, vẫn nhịn xuống.

 

Trên khuôn mặt xinh vui, thêm một chút buồn bã.

 

Ai!

 

đến trường lâu như , mà vẫn thể bạn với Chu Tiểu Xuyên.

 

Sao cứ thèm để ý đến chứ?

 

Hừ, tức giận.

 

Cậu để ý đến tớ, tớ cũng thèm để ý đến !

 

Đàm Kiều Ngọc trong lòng hờn dỗi nghĩ, nhưng ánh mắt càng dán chặt Chu Tiểu Xuyên.

 

 

Loading...