Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 390: Đắng cay như chính cuộc đời cậu

Cập nhật lúc: 2025-10-25 01:33:32
Lượt xem: 204

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Báo ứng, chỉ dừng ở Từ Xuân Hương và Vương Phú Quý.

 

Nó còn giáng xuống cả Lâm Ngọc Dao.

 

Trong ba ngày , ngoài nỗi sợ hãi và cái c.h.ế.t bao trùm, khi nhiều tụ tập ở cùng một nơi, những lời đồn thổi cũng hề ít.

 

Nhà ai c.h.ế.t, nhà ai nhà sập, nhà ai… Một chút động tĩnh nhỏ cũng đủ khiến lòng hoang mang.

 

Chuyện xảy ở trạm cứu hộ cũng là bí mật, tin tức sớm lan truyền.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Cô em gái Ngọc Dao mang thai, sảy thai !”

 

“Ai? Ngọc Dao? Em vợ của đoàn trưởng Lương ? Có chị nhầm ? Cô gái đó còn trẻ như , đừng đối tượng kết hôn, ngay cả bạn trai cũng !”

 

“Người là con gái nhà lành, chị đừng bậy.”

 

bậy chỗ nào… Vừa giúp đưa bánh bao cho các bác sĩ và y tá, chính miệng họ . Hơn nữa cô em gái Ngọc Dao bây giờ đang trong lều, mới xong phẫu thuật sảy thai, còn tỉnh .”

 

“…Thật… thật ?”

 

“Thật thật! Một trăm phần trăm! Nếu dối một câu, kiếp lưỡi.”

 

“Sảy… sảy thai… trời ơi, cô em gái Ngọc Dao m.a.n.g t.h.a.i khi nào ?”

 

“Ai… ai… đó là con của ai? Ai là cha của đứa trẻ?”

 

Tin tức thật sự quá chấn động. Mỗi trong lòng đều như pháo nổ. khí trầm lắng mấy ngày nay, chỉ thể nhỏ giọng bàn tán.

 

Người phụ nữ chuyện ban đầu nhíu mày, hạ thấp giọng :

 

“Cha của đứa trẻ là ai, cái , là con trong bụng .”

 

Cứ như , . Suy nghĩ trong lòng họ, giống hệt phản ứng ban đầu của Giang Nhu khi chuyện .

 

Sau đó, cũng cùng nhớ đến một chuyện.

 

“Váy đỏ! Váy đỏ! Các chị còn nhớ , váy đỏ! Ký túc xá quân đội!”

 

“Nhớ nhớ! Chuyện lớn như thể quên. Lúc đó cô em gái Ngọc Dao c.ắ.n c.h.ế.t thừa nhận, chị Ngọc Lan còn giúp giải thích nhiều .”

 

“Nó thừa nhận, nhưng đứa trẻ trong bụng nó giúp nó thừa nhận .”

 

“Trời đất ơi! Một cô gái như , chuyện đắn ! Bây giờ đứa trẻ giữ …”

 

“Nói như , cha của đứa trẻ là họ Hàn…”

 

Những xung quanh , trong lòng suy đoán. Cũng trầm giọng ngắt lời:

 

“Được , lúc , nên những chuyện ! Chị Ngọc Lan mệt đến mức bệnh viện, chị vất vả như , nếu chúng còn ở lưng bàn tán, chị sẽ buồn.”

 

Mọi nghĩ đến Lâm Ngọc Lan, khỏi lộ vẻ áy náy. Trong lòng họ rõ. Ngày xảy động đất, nếu Lâm Ngọc Lan mang bụng lớn, màng an nguy của bản , gọi họ khỏi nhà, thì ít ở đây thể sống sót. Họ đối với Lâm Ngọc Lan là sự cảm tạ và kính nể từ tận đáy lòng.

 

“Chị Ngọc Lan hôm nay thế nào ? Sức khỏe chị khá hơn chút nào ?”

 

quân y Tần mới đến , định, đứa trẻ trong bụng tạm thời , nhưng chị việc quá sức, quá mệt mỏi, nên bây giờ vẫn còn hôn mê.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-390-dang-cay-nhu-chinh-cuoc-doi-cau.html.]

“Chúng khi nào thăm chị ? Chị Ngọc Lan cũng là ân nhân cứu mạng của chúng .”

 

“Quân y Tần , bệnh nhân cần nhất là nghỉ ngơi, thăm hỏi quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của chị Ngọc Lan. Bảo chúng đừng qua, cô sẽ chăm sóc chị Ngọc Lan.”

 

“Vậy… chúng chút đồ ăn, đồ bổ, mang đến cho chị Ngọc Lan. Chờ chị tỉnh, chắc chắn sẽ ăn gì đó.”

 

“Cái cần lo, em Nhu hầm canh gà, sáng sớm nay mang đến . Quân y Tần nhận, chờ chị Ngọc Lan tỉnh, quân y Tần sẽ cho chị uống một chút.”

 

“… Quân y Tần , vẻ là một bụng.”

 

khẽ cảm thán một câu. Sau đó, một lúc lâu ai gì, chỉ tiếng thở dài, như như .

 

đều là phụ nữ, m.a.n.g t.h.a.i một đứa trẻ dễ dàng chút nào, họ là hiểu rõ nhất. Nghe chuyện sảy thai như , trong lòng khỏi khó chịu.

 

Trong ba ngày , hôn mê tỉnh chỉ Lâm Ngọc Lan, mà còn Lưu Căn Sinh.

 

Ngày đó, khi Lưu Căn Sinh ngất trong lòng Giang Nhu, cô ôm về chăm sóc. Đứa trẻ nhỏ bé trải qua quá nhiều, khi ngủ vì kiệt sức, bắt đầu đổ bệnh.

 

Nôn mửa, và từng đợt sốt cao.

 

Lưu Căn Sinh vốn gì để ăn, vì cái c.h.ế.t của ông lão mà nhịn đói một ngày một đêm. Dạ dày trống rỗng, nôn chỉ là dịch vị và mật.

 

Đắng cay vô cùng. Đắng cay như chính cuộc đời .

 

Ngay đó là cả đêm sốt cao. Gương mặt nhỏ bé, lúc thì đỏ bừng, lúc tái nhợt toát mồ hôi lạnh.

 

Trong lúc , Lưu Căn Sinh mê man, trong lòng vẫn còn một chấp niệm thể buông bỏ.

 

“Ông nội… ông nội… ông nội…”

 

Giọng khàn khàn, đôi môi khô khốc nứt nẻ, lượt gọi ông. Trong cơn hôn mê, nước mắt vẫn chảy từ khóe mắt .

 

Giang Nhu lau cho Lưu Căn Sinh, cho uống thuốc, khi đứa trẻ run rẩy, cô lượt ôm chặt lấy . tình hình vẫn khá hơn, tỉnh .

 

Không chỉ Giang Nhu chăm sóc Lưu Căn Sinh, mà Chu Tiểu Hoa và Chu Tiểu Xuyên cũng luôn ở bên cạnh .

 

Chu Tiểu Xuyên hiểu chuyện và thông minh, kể chuyện ở bờ biển, rằng chính Lưu Căn Sinh báo tin cho Giang Nhu, mới giúp và Chu Tiểu Hoa cứu. Lưu Căn Sinh chỉ là bạn của , mà còn là cảm ơn. Cậu giúp Giang Nhu bưng nước, nhúng ướt khăn vắt khô, đó đặt lên trán nóng hổi của Lưu Căn Sinh.

 

Chu Tiểu Hoa thì bên cạnh Lưu Căn Sinh, trong tay cầm một chiếc khăn tay nhỏ. Khi khóe mắt Lưu Căn Sinh rơi lệ, cô bé nhanh chóng lau . Cô bé giống như đang dỗ một em bé, nhẹ nhàng thổi khóe mắt Lưu Căn Sinh. Chắc hẳn Lưu Căn Sinh đau, nên mới mãi thôi. Thổi thổi là sẽ hết đau.

 

Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa xảy chuyện gì, chỉ thể Giang Nhu với đôi mắt đen láy lo lắng, tràn đầy nghi hoặc.

 

Giang Nhu sờ quần áo bên trong của Lưu Căn Sinh. Đã khô ráo. Cuối cùng cũng còn đổ mồ hôi nữa. Cô giúp Lưu Căn Sinh kéo chăn, từ từ với hai đứa trẻ:

 

“Ông nội của Lưu Căn Sinh, cũng là duy nhất của nó, gặp t.a.i n.ạ.n trong trận động đất, ông rời xa nó .”

 

“Rời xa”, hai chữ thật nhẹ nhàng. trong cuộc đời của Lưu Căn Sinh, đây là một chuyện còn nặng nề hơn cả trận động đất.

 

Chu Tiểu Hoa hiểu, đôi mi dài chớp chớp. Chu Tiểu Xuyên lập tức hiểu , gương mặt nhỏ bé thanh tú lập tức căng thẳng.

 

Người duy nhất. Giống hệt như khi ruột của rời xa .

 

Giang Nhu thêm:

 

“Lưu Căn Sinh , chờ nó tỉnh , chúng đưa nó về nhà ? Mẹ, ba, còn Tiểu Xuyên, Tiểu Hoa, chúng cùng của nó.”

 

Chu Tiểu Hoa vẫn mà ngây ngô. Cô bé suy nghĩ một lúc lâu, từ từ lên tiếng:

 

“Chúng của nó, nó sẽ tỉnh ?”

Loading...