Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 370: Cứu mạng, cứu cứu ta…
Cập nhật lúc: 2025-10-25 01:33:11
Lượt xem: 112
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
【 Anh hai, xin … 】
Chu Tiểu Hoa khẽ run lên, kìm mà nức nở.
Bàn tay nhỏ bé của cô bé siết chặt lấy tay Chu Tiểu Xuyên, khẽ vuốt ve ngón tay thương của .
Bên tai, giọng nhẹ nhàng của Chu Tiểu Xuyên vang lên.
“Tiểu Hoa, .”
Một đứa trẻ sáu tuổi bình thường khó thể hiểu ý nghĩa của cái c.h.ế.t.
với Chu Tiểu Xuyên, từng c.h.ế.t một .
Lần nhốt trong căn phòng tối tăm, đầy thương tích , nghĩ qua khỏi.
Sống đến bây giờ, là một sự may mắn.
May mắn vì Tiểu Hoa, em gái cho cái ôm ấm áp nhất.
Có Chu Trọng Sơn, cha mà hằng ao ước.
Và cả… …
Cậu thêm một .
Đó là Giang Nhu.
Một xinh , dịu dàng, kể chuyện cổ tích, và nấu nhiều món ngon.
Bà khác với ruột của .
yêu thương như chính con đẻ của .
Đó là tuyệt vời nhất.
Chỉ tiếc là…
Cậu vẫn một gọi tiếng “”.
Và lẽ cũng còn cơ hội nữa.
Chu Tiểu Xuyên tuyệt vọng nghĩ thầm.
nỗi bi thương hề hiện lên gương mặt .
Ngay cả trong giờ phút hiểm nghèo , vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạ thường, tương xứng với lứa tuổi.
Cậu cố nén đôi tay run rẩy, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Tiểu Hoa.
Rồi cùng em gái cầm lấy chiếc kèn harmonica.
“Tiểu Hoa, , chúng lấy cây kèn mà.”
“Tiểu Hoa, đừng sợ, hai sẽ luôn ở bên em.”
“Em là em gái của , mãi mãi là như .”
Dù là kiếp kiếp , họ vẫn mãi là em.
Là em thiết nhất.
Nước biển dâng lên nhanh đến chóng mặt, Chu Tiểu Xuyên điều đó ý nghĩa gì.
Cả hai đều là những đứa trẻ lớn lên ở vùng núi, ai bơi.
Bám trụ mỏm đá ngầm là cơ hội cuối cùng của chúng.
Nếu ai đến…
Kết cục quá rõ ràng.
“Tiểu Hoa, chúng sợ.”
Chu Tiểu Xuyên ghé sát tai em gái, thì thầm lặp .
Chu Tiểu Hoa nắm chặt cây kèn harmonica yêu quý.
Những ngón tay ướt sũng khẽ lướt bề mặt kim loại lạnh lẽo, méo mó.
【 Mẹ ơi… 】
【 Mẹ ơi… 】
【 Giá như ở đây thì mấy… 】
Nếu , chắc chắn sẽ cách.
【 Mẹ ơi… 】
【 Mẹ ơi… 】
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cô bé câm lặng gào thét trong lòng.
Giữa cơn mưa tầm tã.
Sau một hồi chạy như bay, Giang Nhu cuối cùng cũng đến bờ biển.
Bờ biển quen thuộc ngày nào giờ biến thành một khung cảnh khác.
Sóng dữ gào thét, ngừng vỗ những tảng đá, nước biển đục ngầu nuốt chửng thứ xung quanh, biến tất cả trở nên xa lạ và đáng sợ.
Trên trời, mây đen kịt che lấp mặt trời.
Bầu trời tối sầm một cách đáng sợ, mưa vẫn trút xuống ngớt.
Giang Nhu bờ, thấy một bóng .
“Tiểu Xuyên!”
“Tiểu Hoa!”
“Các con ở ?”
Giang Nhu gào lớn tên hai đứa con.
Mưa quất mắt khiến cô thể mở , nhưng cô vẫn cố gắng khắp nơi, đặc biệt là mặt biển dữ dội.
Lưu Căn Sinh rằng thấy Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa biển.
Vậy thì chắc chắn hai đứa trẻ đang ở đây!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-370-cuu-mang-cuu-cuu-ta.html.]
Chúng nhất định đang ở đây!
Phải tìm thấy chúng!
“Tiểu Xuyên!”
“Tiểu Hoa!”
“Ra đây ! Mau đây , xin các con!”
Giang Nhu tin phận, nhưng lúc , cô chỉ mong phận thực sự tồn tại.
Nếu theo như nguyên tác, dù Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa gặp bất trắc, thì đó cũng là khi chúng trưởng thành, chứ bây giờ!
Chúng sẽ , nhất định sẽ .
Giang Nhu men theo bờ biển, ánh mắt lo lắng quét khắp nơi.
Trong khung cảnh hỗn loạn.
Cô thoáng thấy một bóng nhỏ bé.
chỉ một!
Chẳng lẽ là Chu Tiểu Xuyên?
“Tiểu Xuyên! Tiểu Xuyên? Tiểu Xuyên! Có con ?”
Giang Nhu cố gắng chạy về phía đó, đến gần hết mức thể.
Cuối cùng, cách một biển rộng hơn mười mét, cô thể tiến gần hơn nữa.
Trong màn mưa, tầm vẫn mờ ảo.
ở cách , cô thể rõ hơn.
Bóng nhỏ bé đó đúng là một đứa trẻ.
, đó là Chu Tiểu Xuyên.
“Oa oa oa… Cứu con… Hu hu hu… Cứu mạng… Cứu con với… Oa oa oa…”
Cậu bé đang nức nở chính là đứa trẻ cùng Vương Phú Quý.
Sau khi Vương Phú Quý nhảy xuống biển, chỉ còn bé, trơ trọi mỏm đá.
Nửa của nước biển nhấn chìm.
Sóng biển liên tục ập đến, dòng nước mạnh mẽ khiến bé thể vững.
Ào.
Lại một con sóng nữa.
Lần , con sóng cao ngất trời.
Nó nhấn chìm bóng dáng nhỏ bé của bé, nuốt chửng trong làn nước biển.
Rồi đẩy cơ thể nhỏ bé của về phía bờ.
Nhìn qua, vẻ như bé gần bờ hơn.
con sóng chỉ xô bờ, dòng nước khổng lồ còn rút xa.
Nó sẽ kéo đứa trẻ nhỏ bé trở biển khơi.
Vì , dù vẻ như bé chỉ cách bờ vài mét.
nguy hiểm rình rập khắp nơi.
Giang Nhu nhận sự nguy hiểm.
!
Đó là một đứa trẻ!
Và bé đó chắc chắn Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa đang ở !
Vì bé đó thường xuyên cùng Vương Phú Quý, Giang Nhu nhớ mặt !
Giang Nhu chần chừ.
Khi con sóng tiếp theo đẩy bé về phía bờ, Giang Nhu nắm lấy cơ hội, lao xuống biển.
Giữa những con sóng dữ.
Giang Nhu chỉ là một phụ nữ mảnh mai, trông cô thật nhỏ bé.
cô nín thở, tiến về phía bé.
Khi nắm cánh tay bé.
Cô siết chặt lấy!
Không bao giờ buông tay.
Tiếp theo, cô chống lực kéo của dòng nước rút.
Chỉ cần vững, cuốn , thì sẽ hy vọng.
Một tiến, một lùi.
Giang Nhu hề lùi bước, cũng dám lơ là một giây nào.
Trước khi con sóng tiếp theo ập đến.
Cô kéo chặt bé gần như ngất , lao về phía bờ.
Cậu bé chỉ dọa ngất, mà còn sặc nhiều nước biển.
Giang Nhu đặt bé ngửa mặt đất, hai tay đan ấn lên n.g.ự.c bé.
Một nhịp, hai nhịp.
Cô điên cuồng ấn lồng ngực.
May mắn là bé ngâm trong nước quá lâu, chẳng mấy chốc nôn một ngụm nước.
Nôn , nghĩa là tỉnh .
“Tiểu Xuyên và Tiểu Hoa ? Mau , Tiểu Xuyên và Tiểu Hoa ?! Bọn chúng ở !”
Giang Nhu túm lấy cổ áo bé, siết chặt, lo lắng tra hỏi.