Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 368: Anh ơi, Tiểu Hoa sai rồi
Cập nhật lúc: 2025-10-25 01:33:10
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nước biển vẫn đang điên cuồng dâng lên. Những tảng đá xung quanh vốn thể thấy, đều đang biến mất, nước biển nuốt chửng. Bóng dáng hai em Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa, giữa một vùng biển tối tăm, trông thật nhỏ bé và yếu ớt.
“C.h.ế.t đuối chúng mày … nhất là c.h.ế.t đuối hết … ha ha ha ha…” Vương Phú Quý những sai, mà vẫn còn kiêu ngạo đắc ý. Không ngờ — “Anh Phú Quý! Nước biển! Nước biển! Nước biển dâng lên ! —” Cậu bé bên cạnh Vương Phú Quý đột nhiên phát tiếng kêu hoảng sợ.
Lúc , Vương Phú Quý và hai tên vẫn luôn về phía Chu Tiểu Xuyên, thuần túy là xem náo nhiệt, cũng là xem kết cục của hai em. Thấy hai em nước biển vây khốn, thoát , chúng còn ha hả. Kết quả… Khi chúng đầu ! Xung quanh chúng cũng là nước biển, là nước biển. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tốc độ dâng của nước biển vượt quá mức bình thường, lập tức nuốt chửng những tảng đá ngầm xung quanh.
Tảng đá mà chúng đang lúc đầu là cao nhất. Vì may mắn, nước biển nuốt chửng những tảng đá khác, mà chúng vẫn còn thể đá. … Mưa vẫn đang tiếp tục rơi. Nước biển cũng đang với tốc độ điên cuồng, ngừng dâng lên. Tiếp theo chính là sẽ nuốt chửng tảng đá nơi chúng đang .
“Anh Phú Quý, bây giờ? Chúng bây giờ? Chúng sẽ c.h.ế.t đuối… a a… em c.h.ế.t đuối… em c.h.ế.t… Anh Phú Quý…” “Ồn c.h.ế.t ! Mày câm miệng!” Cậu bé sợ hãi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, hoang mang lo sợ.
Vương Phú Quý phản ứng chậm chạp, mãi mới ý thức điều . Hắn xung quanh là nước biển, từng chút một vỗ chân , sắp ngập đến cổ chân. “Về! Chúng về bờ!” Câu trả lời là thể nghi ngờ. … Xung quanh đều là nước biển cuộn trào, cách đến bờ còn xa. Con đường duy nhất chính là — bơi về.
“Anh Phú Quý, em bơi… em bơi… oa oa oa oa… ơi… ơi… em về nhà… hu hu hu… em về nhà…” “Khóc cái gì mà ! Câm miệng cho tao, ồn c.h.ế.t ! Coi chừng tao đẩy mày xuống đấy!” “Vương Phú Quý! Đều là tại mày! Mày là bày kế bắt nạt Chu Tiểu Xuyên, lúc đầu tao đến, mày còn cứng rắn kéo tao !” “Mày giỏi lắm nhỉ, lá gan nhỏ ! Còn dám c.ắ.n ngược tao! Có bản lĩnh thì tự về !”
Trên một tảng đá ngầm nhỏ bé, Vương Phú Quý và bé xảy một cuộc cãi vã kịch liệt. Trước nguy hiểm c.h.ế.t , mối quan hệ con lúc vẻ còn tác dụng. Cậu bé vốn luôn lời Vương Phú Quý, còn ngoan ngoãn lệnh nữa, cuối cùng bắt đầu phản kháng. Uy quyền của Vương Phú Quý lúc trở nên vô dụng. Chỉ còn bản năng sinh tồn nguyên thủy nhất.
Cả hai cùng nghĩ đến bé một bước lúc nãy. Vì nhát gan, bỏ chạy, và thuận lợi về đến bờ. Còn chúng… kẹt giữa biển nước.
“A a… nước biển dâng… đến … em c.h.ế.t đuối… em c.h.ế.t… em c.h.ế.t a…” Cậu bé đến rối tinh rối mù, nước mắt hòa cùng nước mưa, chảy ròng ròng.
Vương Phú Quý lúc cũng rét run, cảm nhận thở của tử thần. Không còn đường lui! Phải về bờ mới ! “Thằng nhãi, mày cứ c.h.ế.t ở đây , dù tao sống, về nhà!” Vương Phú Quý hít một thật sâu. Hắn đầu nhảy xuống nước biển. Bởi vì bơi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-368-anh-oi-tieu-hoa-sai-roi.html.]
Vương Đại Trụ từ nhỏ dạy Vương Phú Quý bơi, tuổi còn nhỏ, nhưng kỹ thuật bơi lội khá . Dựa sức của , cơ hội trở bờ. nếu thêm một nữa, sẽ trở thành gánh nặng, còn kéo cả theo. Cho nên Vương Phú Quý ích kỷ, một .
Cậu bé nước mắt đầm đìa đầu , thấy chính là bóng dáng Vương Phú Quý lao xuống biển, quẫy tay bơi về phía bờ. “Vương Phú Quý! Vương Phú Quý! Đừng bỏ em… cầu xin … đừng bỏ em… em bơi… hu hu hu… hu hu hu…” “Em sai … hu hu hu… em bao giờ bắt nạt khác nữa… oa oa oa…” “Mẹ… ơi… con sai … con về nhà… a… con về nhà…”
Sự sám hối muộn màng bất kỳ tác dụng nào. Tiếng run rẩy tiếng mưa che lấp. Chỉ nước biển, vẫn đang ngừng dâng lên… dâng lên… Sóng lớn dữ dội, từ ngoài khơi xa, dần dần đến gần bờ. Nếu một con sóng lớn ập đến, tảng đá và bé đều sẽ nuốt chửng trong nháy mắt. Chỉ là tiếng chuông tử thần khi nào sẽ vang lên mà thôi.
Bên , tình cảnh của Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa cũng khá hơn là bao. Tảng đá chân họ cao lắm, nhưng vì địa thế, phía bên họ cao hơn một chút, tạm thời vẫn còn đá lộ ngoài, nước biển nuốt chửng . tương đối, vị trí của họ cách bờ càng xa hơn. Việc trở về càng bất kỳ hy vọng nào.
Nước mưa và cuồng phong ngừng quét qua hai đứa trẻ. Lạnh buốt, như mang hết ấm chúng. Quần áo Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa sớm mưa ướt sũng. Theo nhiệt độ cơ thể giảm đột ngột, hai đứa trẻ nhỏ bé run lẩy bẩy.
Chúng tảng đá cao nhất. Chu Tiểu Xuyên dang hai tay, ôm chặt lấy Chu Tiểu Hoa, dùng lưng che mưa che gió cho em gái. “Tiểu Hoa, đừng sợ, sẽ đến cứu chúng , nhất định sẽ .”
Tí tách. Tí tách. Tí tách. Những giọt nước từ Chu Tiểu Xuyên rơi xuống Chu Tiểu Hoa. Không chỉ nước mưa trong suốt, mà còn cả m.á.u đỏ tươi. Vệt hồng đó rơi xuống, mưa gió cuốn nhanh chóng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
【Anh ơi…】 Chu Tiểu Hoa ngẩng đầu về phía Chu Tiểu Xuyên, thấy gương mặt quen thuộc, sắc mặt tái nhợt còn giọt máu, vết thương trán vẫn ngừng chảy máu, môi xanh tím, khẽ run rẩy. Rất lạnh… gió mưa…
Trên Chu Tiểu Xuyên, chỉ những vết thương thấy . Cậu ba tên Vương Phú Quý ném đá, cố gắng bò qua những tảng đá ngầm gập ghềnh, bàn tay dẫm lên đá. Đôi tay đang ôm chặt lấy Chu Tiểu Hoa, càng thêm thương tích đầy . Vết thương đều nước mưa ngâm đến sưng tấy.
【Anh ơi…】 Nước mắt từ khóe mắt Chu Tiểu Hoa trào . Chu Tiểu Hoa tại nông nỗi , nhưng cô bé … cô bé sai. Cô bé cần chiếc kèn harmonica nào cả. Cô bé nên lời trai, ở bên bờ. Bây giờ thành thế , đều là của cô bé… của cô bé…
【Anh ơi, Tiểu Hoa sai … sai … là em hại … ơi…】