Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 364: Anh ơi, em muốn đi!

Cập nhật lúc: 2025-10-25 01:33:05
Lượt xem: 119

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Thời gian trở một giờ . Đó là giờ nghỉ trưa ăn cơm ở trường. Chu Tiểu Xuyên như thường lệ, lấy ba hộp cơm. hôm nay thiếu mất một . Lưu Căn Sinh đến lớp.

 

Dương Trân Trân cũng tình hình , rằng Lưu Căn Sinh xin nghỉ, chờ tối tan học sẽ đến nhà bé xem . Cô bảo Chu Tiểu Xuyên cần lo lắng, sẽ chuyện gì .

 

Chu Tiểu Xuyên trong lúc đó vài về phía Vương Phú Quý. Cậu Vương Phú Quý vẫn luôn bắt nạt Lưu Căn Sinh, thỉnh thoảng Lưu Căn Sinh xuất hiện những vết thương mới. Mỗi Chu Tiểu Xuyên hỏi thăm, Lưu Căn Sinh luôn , cũng là con trai, thể tự giải quyết, bảo Chu Tiểu Xuyên cần lo. Chu Tiểu Xuyên Lưu Căn Sinh sợ phiền . Cậu tuy yên tâm, nhưng thấy Lưu Căn Sinh vẫn thể vui vẻ như , cũng liền tin lời .

 

Hôm nay Lưu Căn Sinh đột nhiên học. Chu Tiểu Xuyên nghi ngờ thể là do Vương Phú Quý. Tâm trạng của Vương Phú Quý hôm nay dường như đặc biệt , bắt nạt các bạn khác, đối với ai cũng . Trông vô cùng bình thường. Chu Tiểu Xuyên chứng cứ, dám tùy tiện suy đoán. Cậu chỉ thể chờ chiều tan học, khi Giang Nhu đến, sẽ nhờ dẫn đến nhà Lưu Căn Sinh tìm hiểu tình hình.

 

Cho nên một trong ba hộp cơm, Chu Tiểu Xuyên đặt sang một bên, định tối mang cho Lưu Căn Sinh. Cậu mở hai hộp cơm còn . Một cái đặt mặt , một cái đặt mặt Chu Tiểu Hoa. Sau đó là đũa.

 

Chu Tiểu Xuyên đang chia đũa, đột nhiên một bạn học loạng choạng ngã về phía , va cánh tay .

Lạch cạch. Đôi đũa trong tay Chu Tiểu Xuyên rơi lả tả xuống đất.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Xin , Tiểu Xuyên, cố ý.” Bạn học lập tức xin .

“Không .” Chu Tiểu Xuyên nhặt đũa lên, hề tức giận.

 

Cậu và Chu Tiểu Hoa mắt to mắt nhỏ. Dưới sự dạy dỗ của Giang Nhu, hai đứa trẻ thói quen vệ sinh , đồ rơi xuống đất là bẩn, thể ăn linh tinh, nếu sẽ đau bụng. Chu Tiểu Hoa đôi đũa trong tay Chu Tiểu Xuyên, vẻ mặt đáng thương bĩu môi. Cô bé xinh tỏ vẻ ghét bỏ.

 

Chu Tiểu Xuyên gật đầu: “Anh rửa đũa, em ở đây chờ .”

Chu Tiểu Hoa lập tức vui vẻ trở , khóe miệng đáng thương cong lên.

Chu Tiểu Xuyên cầm đũa, liếc quanh lớp học. Trong lớp Vương Phú Quý. Cậu cũng yên tâm để Chu Tiểu Hoa một , vòi nước ở sân rửa đũa.

 

Không ngờ, Chu Tiểu Xuyên bước khỏi lớp, Vương Phú Quý từ phía tới. Vương Phú Quý chính là chờ khoảnh khắc Chu Tiểu Xuyên rời .

 

Chu Tiểu Hoa thấy Vương Phú Quý, lập tức căng thẳng. Hắn là ! Người đ.á.n.h trai, !

 

Chu Tiểu Hoa Vương Phú Quý đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhíu , mím chặt môi. Cô bé căng thẳng quanh, tìm kiếm bóng dáng Chu Tiểu Xuyên. Anh ơi! Cô bé trai! Anh trai sẽ bảo vệ cô bé!

 

Vương Phú Quý đột nhiên xuất hiện, đ.á.n.h Chu Tiểu Hoa trong lớp để xả giận. Hắn Chu Tiểu Xuyên chỉ rời một lát, sẽ ngay. Thời gian nhiều. Hắn tranh thủ.

 

Vương Phú Quý đến gần Chu Tiểu Hoa, nhiều lời, một tay giật lấy cặp sách của cô bé. Sức của Chu Tiểu Hoa bằng Vương Phú Quý, chỉ thể cặp sách cướp .

 

Vương Phú Quý sờ soạng trong cặp sách, lập tức tìm thứ . — là chiếc kèn harmonica. Đó là món quà Giang Nhu tặng Chu Tiểu Hoa, cũng là bảo bối của cô bé. Đó là của cô bé! Bảo bối của cô bé!

 

Chu Tiểu Hoa dồn hết dũng khí, đưa tay , giật chiếc kèn từ tay Vương Phú Quý.

 

Thế nhưng, Vương Phú Quý sớm đề phòng, lùi vài bước. “Con câm, kèn harmonica ? Có bản lĩnh thì theo tao đến đây! Đến đây!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-364-anh-oi-em-muon-di.html.]

Nói xong, Vương Phú Quý bộ dạng lo lắng, sợ hãi nhưng của Chu Tiểu Hoa, nở một nụ đắc thắng. Hắn ước chừng thời gian Chu Tiểu Xuyên sắp .

 

“Hừ! Như mày thì đúng là một con câm! Có bản lĩnh thì gọi ! Gọi ! Đừng tưởng mày gọi Chu Tiểu Xuyên thì tao sẽ sợ! Có bản lĩnh thì bảo nó đến đuổi theo tao! Muốn cái kèn , thì đến mà đuổi theo tao! Tao ở bờ biển chờ chúng mày!”

 

Vương Phú Quý đắc ý vẫy vẫy chiếc kèn, khi lờ mờ thấy bóng dáng Chu Tiểu Xuyên, liền cầm kèn chạy khỏi lớp học.

 

Chu Tiểu Hoa lo lắng vòng quanh tại chỗ. Cô bé hoảng loạn đuổi theo, đoạt chiếc kèn thuộc về . Đó là của cô bé! Rất thích, quan trọng, thể mất!

 

Cô bé nhỏ nhắn, căng thẳng và sợ hãi bước về phía . Vừa khỏi lớp, Chu Tiểu Xuyên về, thấy Chu Tiểu Hoa mắt đỏ hoe, gần như sắp .

 

“Tiểu Hoa, em ? Có chuyện gì thế?”

Chu Tiểu Hoa thấy Chu Tiểu Xuyên, tay nhỏ nắm chặt lấy tay , nước mắt lập tức rơi xuống.

【Anh ơi! Người ! Có ! Cướp mất kèn của em !】

【Anh ơi! Mau lấy ! Em cái kèn!】

 

Nước mắt Chu Tiểu Hoa chảy ròng ròng. Cô bé vội vã chuyện với Chu Tiểu Xuyên, nhưng sự kích động, cả đều run rẩy hoảng loạn. Đến nỗi, trong tình huống , Chu Tiểu Xuyên thể hiểu ngôn ngữ của cô bé.

 

Cậu chỉ thể quả quyết một điều. “Là Vương Phú Quý đúng ? Vừa là Vương Phú Quý ?!”

Chu Tiểu Hoa lo lắng, hoảng loạn, cô bé nhỏ nhắn nước mắt đầm đìa.

Cuối cùng, một bạn học bên cạnh nữa, bụng nhắc nhở. “Tiểu Xuyên, Vương Phú Quý đột nhiên , cướp mất kèn của em gái , mau đòi .”

 

Kèn harmonica! Bị cướp chính là chiếc kèn harmonica!

Chu Tiểu Xuyên chiếc kèn quan trọng với Chu Tiểu Hoa như thế nào. Nó chỉ là món quà của Giang Nhu, mà còn là nguồn gốc sự tự tin của cô bé, trở thành cầu nối giao tiếp của cô bé với khác. Vì thổi kèn , Chu Tiểu Hoa nhận sự khích lệ từng . Mấy ngày nay cô bé vui vẻ, ngay cả tối ngủ cũng ôm kèn theo. Bây giờ Vương Phú Quý cướp mất! Thảo nào Chu Tiểu Hoa như .

 

“Tiểu Hoa, đừng , nhất định sẽ giúp em đòi kèn!” Chu Tiểu Xuyên lau mặt cho Chu Tiểu Hoa, hình gần như lao ngoài.

 

cánh tay , Chu Tiểu Hoa nắm chặt lấy.

【Anh ơi, cùng !】

Trong đôi mắt đẫm lệ của Chu Tiểu Hoa, ánh mắt vô cùng tha thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt căng thẳng. Cô bé cùng.

 

Chu Tiểu Xuyên trong lòng đồng ý, nếu chỉ một Vương Phú Quý, mà còn những đứa trẻ khác, sẽ thể nào bảo vệ cho Chu Tiểu Hoa.

【Anh ơi, em !】

 

Chu Tiểu Hoa hiếm khi lúc cố chấp như . Ánh mắt cô bé tràn đầy sự kiên trì. Chu Tiểu Xuyên một hồi giằng co, cuối cùng vẫn mềm lòng.

“Đi.”

 

Cậu nắm lấy tay Chu Tiểu Hoa, quyết tâm đòi chiếc kèn từ tay Vương Phú Quý!

 

 

Loading...