Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 36: Gấp! Nửa đêm xông vào quân doanh

Cập nhật lúc: 2025-10-20 15:32:23
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Mẹ…

 

Toàn Chu Tiểu Xuyên đau đớn, ý thức mơ hồ, chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cậu bé chỉ thể bất lực gục lưng Giang Nhu. Thân hình gầy yếu lắc lư theo từng bước chân vội vã của cô.

 

Thoang thoảng… bé như cảm nhận sự tồn tại của .

 

Mẹ của Chu Tiểu Xuyên vì nhục, trở thành mụ điên trong miệng . điên cũng lúc tỉnh táo. Khi tỉnh táo, bà sẽ Chu Tiểu Xuyên với ánh mắt đầy từ ái, sẽ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt , nhỏ giọng gọi “Xuyên nhi, Xuyên nhi”.

 

Phần lớn thời gian, của Chu Tiểu Xuyên gánh vác trách nhiệm của một phụ nữ nông thôn, đồng việc. Lúc đó Chu Tiểu Xuyên còn nhỏ, thậm chí còn . Mẹ sẽ dùng một chiếc đai vải, buộc lưng, cõng cùng đồng. Cậu bé sẽ giống như bây giờ, gục vai … Khi việc, sẽ lắc lư…

 

 

“Mẹ…”

 

“Mẹ ơi, con lạnh quá…”

 

“Mẹ ơi, con đau quá…”

 

Con sói con luôn bướng bỉnh, c.ắ.n chặt răng, rên một tiếng, giờ phút ý thức mơ hồ , cuối cùng cũng nhịn , phát tiếng nức nở đau đớn.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Đau quá… Cả ngày nay, bé đều cố nén những cơn co thắt ở dày. Cơn đau như , ngay cả lớn cũng chắc chịu đựng nổi. Con sói con gắng gượng chịu đựng lâu như .

 

Chu Tiểu Xuyên nhắm chặt mắt, khóe mắt run lên, một giọt nước mắt cay đắng chảy , hòa lẫn với nước mưa do gió bão tạt .

 

“Tiểu Xuyên, con ?”

 

Giang Nhu cõng Chu Tiểu Xuyên ngừng về phía , thở hổn hển. Bão táp vẫn dấu hiệu dừng . Gió lạnh mưa lạnh thổi Giang Nhu, từng cơn đau buốt.

 

Trong lúc mơ hồ, cô thấy giọng của Chu Tiểu Xuyên. tiếng ồn xung quanh quá lớn, nên Giang Nhu rõ. Cô gọi vài tiếng, thấy Chu Tiểu Xuyên trả lời.

 

“Tiểu Xuyên, con ráng chịu một chút, chúng sắp đến , sắp đến nơi .”

 

Khi Giang Nhu những lời , cô luôn c.ắ.n chặt răng. Nếu thả lỏng một chút, khi cô sẽ cùng Chu Tiểu Xuyên ngã xuống. Bởi vì nguyên chủ của cơ thể , là một tiểu thư bạch phú mỹ yếu đuối, bao nhiêu sức lực, thể cõng Chu Tiểu Xuyên một đoạn đường dài như , là một kỳ tích.

 

Trong lúc Giang Nhu đang c.ắ.n răng kiên trì, họ cuối cùng cũng thấy cổng quân doanh.

 

“Em Nhu! Chúng đến ! Đến quân doanh !”

 

Triệu Quế Phân là đầu tiên hưng phấn hô lên.

 

Giang Nhu hít một thật sâu, dùng tay đỡ m.ô.n.g Chu Tiểu Xuyên, sức nhấc lên, cõng Chu Tiểu Xuyên chặt hơn một chút.

 

Hai vội vã về phía . đến gần cổng quân doanh, lính gác chặn . Dù đây cũng là khu vực trọng yếu của quân đội, nơi dân bình thường thể tùy tiện .

 

Người lính gác vác súng, thẳng tắp trong bão táp, hiệu xua tay với Giang Nhu và Triệu Quế Phân.

 

“Hai vị đồng chí, xin lùi , đây là quân doanh, phép tùy tiện .”

 

Giang Nhu vẫn đang thở hổn hển, mệt đến mức nên lời. May mà còn Triệu Quế Phân ở bên cạnh giúp đỡ.

 

“Đồng chí nhỏ, là ! là Triệu Quế Phân, vợ của đoàn trưởng đoàn hai Triệu Quốc Thắng nhà các . Cậu mặt xem, chẳng lẽ còn nhận ?”

 

Triệu Quế Phân chuyện, chiếu đèn pin lên mặt . Triệu Quế Phân thỉnh thoảng sẽ đến quân doanh đưa cơm cho Triệu Quốc Thắng, chỉ cần đăng ký là thể , lính gác cũng gặp bà vài . Cho nên lập tức nhận .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-36-gap-nua-dem-xong-vao-quan-doanh.html.]

Triệu Quế Phân ngay đó còn thêm.

 

“Vị là Giang Nhu, đồng chí Giang. Là vợ của đoàn trưởng đoàn ba Chu Trọng Sơn nhà các , mới đến gần đây. Đứa nhỏ là con trai của đoàn trưởng Chu, nó bệnh, tình hình nghiêm trọng, cần gặp bác sĩ. Chúng cũng thật sự còn cách nào khác, mới nửa đêm chạy đến quân doanh, chỉ nhờ quân y Bùi xem cho đứa trẻ…”

 

Sau khi giải thích sơ qua tình hình, lính gác cũng thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Chu Tiểu Xuyên, và vẻ mặt đau đớn khó chịu của bé, lập tức nhanh chóng quyết định.

 

“Tiểu Hà! Cậu qua đây gác. đưa hai chị dâu đến phòng y tế.”

 

Người lính gác tiên sắp xếp nhiệm vụ gác, đó dẫn Giang Nhu và Triệu Quế Phân quân doanh, đồng thời còn nhận lấy Chu Tiểu Xuyên đang hôn mê từ lưng Giang Nhu.

 

Trên Giang Nhu nhẹ bẫng, cuối cùng cũng thể thở một . bệnh tình của Chu Tiểu Xuyên vẫn xác định, tảng đá đè nặng trong lòng cô, vẫn thể buông xuống.

 

 

Trong quân doanh, tại phòng y tế.

 

Điều kiện phòng y tế khá đơn sơ, nhưng ít nhất cũng một nơi che mưa chắn gió, và giường bệnh để Chu Tiểu Xuyên xuống.

 

Quân y trực ban họ Bùi, tuổi năm sáu mươi, là một bác sĩ già giàu kinh nghiệm. Quân y Bùi tình hình, Giang Nhu bệnh tình, đại khái chuyện gì. Ông với vẻ mặt nghiêm túc đo nhiệt độ cho Chu Tiểu Xuyên, kiểm tra cơ thể.

 

Giang Nhu lên tiếng phiền, mà kéo Triệu Quế Phân hành lang ngoài phòng y tế chuyện.

 

“Chị Quế Phân, cảm ơn chị cùng em một chuyến muộn thế . Em đây chăm sóc Tiểu Xuyên, đứa trẻ còn ở nhà, phiền chị chăm sóc.”

 

“Cảm ơn gì chứ, chị về nhà chăm sóc bọn trẻ ngay đây. Ngược là em…”

 

Triệu Quế Phân đ.á.n.h giá Giang Nhu từ xuống vài . Bà cũng thật sự ngờ, một cô gái trông yếu đuối như , thể cõng Chu Tiểu Xuyên một quãng đường xa như thế. Giang Nhu che chở cho Chu Tiểu Xuyên cẩn thận, còn bản cô, như một con gà rớt nồi canh.

 

Toàn đều nhỏ nước, chỗ nào khô ráo. Giang Nhu chật vật và ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, trông càng trẻ hơn, như một đứa trẻ mười tám, mười chín tuổi. Triệu Quế Phân mà đau lòng.

 

Giang Nhu ánh mắt của Triệu Quế Phân. Cô lắc đầu , “Chị Quế Phân, em , thể chịu .”

 

“Được, chị về , em tự chú ý, đừng để đứa nhỏ khỏi, lớn ngã bệnh.”

 

Triệu Quế Phân dặn dò vài câu, đội mưa to về.

 

Giang Nhu một nữa trở phòng y tế. Quân y Bùi đang cầm một lọ thuốc, ngón tay nhẹ nhàng bẻ một cái, “cạch” một tiếng, bẻ gãy ống ampoule, đó là ống tiêm. Nước t.h.u.ố.c lạnh buốt, tiêm cánh tay Chu Tiểu Xuyên. Trước tiên là tiêm, đó là truyền nước.

 

Quân y Bùi thành thạo thao tác các loại dụng cụ y tế, khi kim tiêm cắm mu bàn tay Chu Tiểu Xuyên, Chu Tiểu Xuyên đang hôn mê đau đớn rên rỉ một tiếng.

 

“Ư…”

 

“Tiểu Xuyên, đừng sợ.”

 

Giang Nhu lập tức đến gần, nắm lấy bàn tay của Chu Tiểu Xuyên, nhẹ giọng an ủi.

 

Sau khi quân y Bùi xong, Giang Nhu mới lên tiếng hỏi, “Bác sĩ, con của ạ?”

 

Quân y Bùi Giang Nhu , đặc biệt là câu “con của ”, ánh mắt khỏi cô gái trông chật vật và gầy yếu thêm vài .

 

Giang Nhu một ướt sũng, nhưng ánh mắt quân y Bùi sáng, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng, xót xa cho đứa trẻ.

 

Quân y Bùi là một quân y lão làng trong bộ đội, ít chuyện nhà, hiểu rõ tình hình gia đình của các đoàn trưởng. Lúc lính gác , đây là vợ của đoàn trưởng đoàn ba Chu Trọng Sơn.

 

Chu Trọng Sơn, gã thô kệch đó, từ phúc khí, một vợ như ?

 

 

Loading...