Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 345: Mắt đỏ hoe
Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:55:28
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Tiểu Xuyên Giang Nhu, Chu Tiểu Hoa, lắc đầu. “Con đau.” “Bị thương thể đau. Vết thương gần mắt con như , lỡ tổn thương mắt thì ? Tiểu Xuyên nhà chúng lợi hại như thế, sẽ xạ thủ b.ắ.n tỉa, hoặc là phi công, thị lực là quan trọng nhất.”
Giang Nhu vẫn yên tâm. “Trước tiên lau qua một chút, lát nữa bôi thêm ít thuốc, mấy ngày nay cẩn thận, đừng để dính mồ hôi, thì sẽ đau đấy.” Chiếc khăn mát lạnh vẫn đang nhẹ nhàng lau mặt Chu Tiểu Xuyên. Thứ cảm nhận là lạnh từ chiếc khăn, mà là sự ấm áp rực cháy trong lồng ngực. Những lời Giang Nhu , giống như đang thắp lên một ngọn đuốc trong lòng .
Sau khi hai đứa trẻ rửa sạch tay. Giang Nhu cẩn thận lau tay cho chúng. Cô cúi đầu, khuôn mặt xinh dịu dàng, làn da trắng nõn mịn màng, ánh mắt ấm áp trong trẻo. Khi gió từ quạt điện thổi qua cô, mái tóc đen dài khẽ bay bên má. Trong đôi đồng tử đen láy của Chu Tiểu Xuyên, thứ gì đó đang lặng lẽ tan chảy.
Cậu khẽ lên tiếng: “Con xin .” Giang Nhu ngước đôi mắt xinh lên: “Tại xin ?” “Con sai.” “Con sai chuyện gì? Là bảo vệ Tiểu Hoa sai ? Hay là đ.á.n.h Vương Phú Quý sai ?” Giang Nhu hề dùng giọng trách móc, vẫn là giọng nhẹ nhàng bình tĩnh thường ngày, chậm rãi hỏi Chu Tiểu Xuyên.
Chu Tiểu Xuyên tại chỗ, mắt Giang Nhu, lặng lẽ suy nghĩ. Sau đó. Cậu lắc đầu. Cho dù hôm nay lặp một nữa, vẫn sẽ do dự xông lên, đ.á.n.h cho Vương Phú Quý một trận tơi bời. Chuyện , vẫn sẽ !
Giang Nhu đặt chiếc khăn trong tay xuống, nghiêm túc chuyện với Chu Tiểu Xuyên. “Cho nên… Tiểu Xuyên, con sai chút nào cả, cần xin . Ngược , thấy con , dũng cảm.” Cô đưa tay, xoa mái tóc mềm mại của Chu Tiểu Xuyên. Lại một nữa khẳng định. “Tiểu Xuyên, con tuyệt.”
Khóe mắt Chu Tiểu Xuyên đột nhiên đỏ hoe. Một luồng nóng đang xộc lên khoang mũi . Cậu cúi đầu, vội vàng chớp mắt, cố gắng tan nước. Giọng khàn khàn đáp . “Vâng…” “Đứa trẻ ngốc, con cứ việc con , những chuyện khác cứ để lớn lo.” Giang Nhu xoa mạnh tóc Chu Tiểu Xuyên, dậy. “Tiểu Xuyên, Tiểu Hoa, bữa trưa các con ăn no ? Muốn ăn gì nào? Thời tiết nóng thế , là ăn chút mì lạnh , cho thêm dưa chuột thái sợi và cà chua, thêm một quả trứng gà nữa, các con chịu …”
Theo bước chân nhẹ nhàng của Giang Nhu bếp. Mọi thứ dường như trở với khung cảnh bình thường nhất. Giang Nhu Chu Tiểu Xuyên kiên cường, nên cố ý tránh lúc cảm xúc của đang dâng trào.
Chu Tiểu Hoa nhận điều đó. Cô bé tò mò cúi đầu, ghé sát xem. 【Anh ơi, mắt ươn ướt, ?】 “Không , .” 【Không mắt đỏ hoe thế? Là do vết thương đau lắm ?】 “Không , đau.” 【Không đúng, đau mà, thương thì ai cũng đau hết.】 “Mẹ… sai …”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lời thốt . Chu Tiểu Xuyên mới nhận , hai tiếng “”, dùng để gọi Giang Nhu. Là … —————————————————————————————— Ba con ăn thêm bữa trưa. Món mì lạnh chua chua ngọt ngọt ngon lạ thường, xua tan hết cái nóng nực của thời tiết. Ăn no xong, lên chiếu. Mặc áo may ô và quần cộc, thể lăn lộn tùy ý, thoải mái nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-345-mat-do-hoe.html.]
Giang Nhu vốn còn lo cho Chu Tiểu Hoa, dù chuyện hôm nay xảy , cô bé tận mắt chứng kiến, chắc hẳn cú sốc nhỏ. Kết quả là đứa trẻ , nhát gan thì đúng là nhát gan thật, nhưng tâm cũng lớn thật sự. Ăn trưa xong, quần áo. Lại kéo Giang Nhu thoa phấn rôm mát lạnh, cả vui vẻ trở .
Giang Nhu hỏi. “Tiểu Hoa, ngày mai con còn học ?” Chu Tiểu Hoa chỉ suy nghĩ một lát, gật đầu. Cô bé ! Ở trường tuy , nhưng cũng bạn , còn trai, thú vị hơn ở nhà. Sự dũng cảm trong xương cốt của cô bé, chỉ là ẩn giấu sâu một chút mà thôi. Điều cũng Giang Nhu yên tâm hơn ít.
Cô cầm quạt, xếp bằng giường, nhẹ nhàng quạt gió. Chu Tiểu Xuyên vốn xuống, đột nhiên dậy. Cậu nghiêm túc Giang Nhu . “Tiểu Hoa , con thấy .” Giang Nhu mừng rỡ: “Tiểu Hoa chuyện ? Lúc nào ?” “Ngay giữa trưa. Em gọi con là , con thấy.” Chu Tiểu Xuyên sợ Giang Nhu tin, nên một nữa quả quyết lặp .
Chu Tiểu Hoa đang thoa phấn rôm cổ. Thơm thơm, mịn mịn, man mát, thoải mái. Cô bé đang chơi vui, đột nhiên Chu Tiểu Xuyên kéo một cái. “Tiểu Hoa, đây, gọi .” Chu Tiểu Hoa ngơ ngác trái , xảy chuyện gì.
Chu Tiểu Xuyên một nữa, nghiêm túc . “Tiểu Hoa, giống như ở trong lớp học , em gọi , nào, mở miệng …” Chu Tiểu Hoa ngoan ngoãn mở miệng. “Tiểu Hoa, gọi . Anh… … em miệng , học theo … … …” Chu Tiểu Xuyên cố gắng và nghiêm túc dạy dỗ. Chu Tiểu Hoa cũng cố gắng và nghiêm túc học theo.
Cô bé âm thanh, hồi nhỏ cũng từng , nên trong tiềm thức vẫn khoang phát âm ở . 【Anh…】 Miệng Chu Tiểu Hoa mấp máy, đúng là khẩu hình của hai chữ “ trai”. . Hoàn im ắng. Không âm thanh nào phát .
Chu Tiểu Xuyên vẫn bỏ cuộc. Cậu kéo tay Chu Tiểu Hoa, đặt lên cổ , ngay vị trí thanh quản. Nơi đó thể cảm nhận sự rung động của thanh quản. “Anh, . Tiểu Hoa, em thấy ? Là , chúng cùng phát âm, là .” 【Anh… …】
Chu Tiểu Hoa cố gắng mở miệng, nghiêm túc chuyện. Cô bé cũng . Nói thì sẽ ai nhạo cô là đồ câm nữa. Cô bé thực sự hiểu gì, cô “câm” nghĩa là gì, cũng hiểu lời khác chế giễu. Chỉ là nếu cô bé buồn, trai sẽ buồn, cũng sẽ buồn, ba cũng sẽ buồn. Cho nên cô thể buồn. Cho dù cô , và vẫn thể hiểu . Vì luôn vui vẻ, hạnh phúc.
, lúc . Cô bé cảm nhận sự kiên trì của Chu Tiểu Xuyên, và ánh mắt mong đợi của Giang Nhu. Cô lượt, cố gắng, mở miệng. Nói chuyện! Cô chuyện! Cô thể mà! Chu Tiểu Hoa bắt đầu trở nên nóng vội, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đau khổ, gần như nhăn với .
Giang Nhu thấy , vội lên tiếng ngăn cản. “Tiểu Xuyên, , Tiểu Hoa, cần cố.” Chu Tiểu Xuyên kiên trì: “Tiểu Hoa thật mà, con thấy! Con dối.” “Mẹ con dối, Tiểu Hoa sẽ , vì cũng từng thấy .”
Lời Giang Nhu dứt. Ánh mắt của Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa đồng loạt dừng cô. Sốc! Kinh ngạc! Chu Tiểu Xuyên: Mẹ thấy?! Chu Tiểu Hoa: Mình lúc nào ?!