Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 343: Người nhà ta, người nhà Chu đoàn trưởng

Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:55:26
Lượt xem: 257

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Vương Phú Quý đ.á.n.h khai, kể lể ngừng nghỉ. Bộ dạng tiểu bá vương lúc chẳng còn nữa. Giờ trông chẳng khác nào một con rùa rụt cổ. Khiến lười chẳng buồn thêm.

 

Dương Trân Trân liền : “Mẹ Vương Phú Quý, chị cũng đấy, em Vương Phú Quý thừa nhận là nó tay , em Chu Tiểu Xuyên chỉ phản kích , đây là phòng vệ chính đáng, hai bên mới xảy xung đột.”

 

Nước đến chân thế . Diêu Xuân Hồng mà vẫn c.ắ.n ngược một miếng. “Là con trai động thủ thì ? Chẳng cũng chỉ là trẻ con xô xát vớ vẩn thôi , con trai đứa nào chẳng thế? mặt thằng Phú Quý nhà mà xem…”

 

Diêu Xuân Hồng kéo Vương Phú Quý , để lộ khuôn mặt béo tròn bầm tím của nó. “Ôi… Thằng Phú Quý nhà ơi, con khổ quá… Các ác thật đấy, nỡ lòng nào đ.á.n.h một đứa trẻ nông nỗi ! Đây là nhà lão Vương chúng tuyệt tự tuyệt tôn mà. Đã thế , chẳng lẽ các định vài ba câu là cho qua chuyện ?”

 

Giang Nhu thẳng vấn đề: “Vậy chị thế nào?” “Bồi thường… bồi thường tiền t.h.u.ố.c men! Thằng Phú Quý nhà mệnh hệ gì, quyết để yên ! Tiền khám bác sĩ, tiền bồi bổ thể, các trả hết!”

 

Triệu Quế Phân yên nữa. Bà đập bàn dậy: “Chị đây là ăn vạ !” “ ăn vạ cái gì? ăn vạ chỗ nào? Thằng Phú Quý nhà đ.á.n.h thành thế , chẳng lẽ các nên bồi thường tiền t.h.u.ố.c men ? đây là… đây là… yêu cầu hợp lý!”

 

Triệu Quế Phân tức đến bật . Thiên hạ đàn bà điên vô lý như , hôm nay bà đúng là mở mang tầm mắt.

 

Thế nhưng. Điều khiến kinh ngạc hơn cả là... “ bồi thường.” Giang Nhu lên tiếng đồng ý.

 

Triệu Quế Phân vội : “Nhu , em ngốc đấy, đồng ý bồi thường tiền thật? Rõ ràng của Tiểu Xuyên.” Dương Trân Trân cũng lo lắng : “Đồng chí Giang, chuyện Tiểu Xuyên sai, chị cần .”

 

Giang Nhu về phía Diêu Xuân Hồng, thẳng đàn bà chua ngoa hơn hai mươi tuổi . Ánh mắt vốn trong trẻo tươi ngày nào, giờ đây còn một tia ấm. “Chẳng chỉ là tiền t.h.u.ố.c men thôi , trả nổi!” Giang Nhu ngạo nghễ .

 

chỉ tiền riêng, mà gia sản kếch xù của Chu Trọng Sơn cũng đều trong tay cô. Chút tiền lẻ, cô chẳng màng.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Giang Nhu lạnh, khinh miệt : “Nếu con trai nhà đ.á.n.h con trai nhà chị thương, tiền t.h.u.ố.c men đương nhiên bồi thường. chị nhớ cho kỹ, con trai chị mà còn dám bắt nạt khác, Tiểu Xuyên sẽ thấy một đ.á.n.h một .” “Tiểu Xuyên, con thấy ? Không cần khách khí, cứ đ.á.n.h thoải mái.” “Nhà chúng tiền! Không sợ bồi thường tiền t.h.u.ố.c men, cứ để bà giá!”

 

Diêu Xuân Hồng phản ứng chậm mất nửa nhịp, lúc đầu còn hiểu tại Giang Nhu dễ dàng đồng ý bồi thường như . Đây là đang tuyên chiến. Dù chuyện gì giải quyết bằng tiền thì đều chuyện to tát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-343-nguoi-nha-ta-nguoi-nha-chu-doan-truong.html.]

“Cô… cô… cô!” Diêu Xuân Hồng tức hộc máu, nhưng lời nào để phản bác Giang Nhu. Bà dậm chân một cái. “Cô lớn lối thật đấy! Con trai còn ăn nhân sâm để bồi bổ, cô cứ chờ bồi thường đến tán gia bại sản !” Trong lòng Diêu Xuân Hồng bắt đầu tính toán cách hét giá trời.

 

Giang Nhu phớt lờ lời đe dọa của bà . Thay vì lãng phí thời gian ở đây, thà đưa hai đứa trẻ về sớm hơn. “Cô Dương, chúng về , chiều nay cho các cháu nghỉ học. Bà bao nhiêu tiền t.h.u.ố.c men, phiền cô lát nữa báo cho .” Giang Nhu chào tạm biệt Dương Trân Trân một cách đơn giản.

 

Cô một tay ôm Chu Tiểu Hoa, tay dắt lấy tay Chu Tiểu Xuyên. “Đi thôi, Tiểu Hoa, Tiểu Xuyên, chúng về nhà.” Chu Tiểu Xuyên chút ngẩn ngơ, ngơ ngác phản ứng, một lúc mới rảo bước theo Giang Nhu.

 

Triệu Quế Phân đó ngây . Gì cơ? Thế là xong ? Bà ngẩn một lúc, cũng vội vàng đuổi theo Giang Nhu. Hai cùng bước khỏi văn phòng.

 

Triệu Quế Phân xót xa : “Nhu , em đồng ý bồi thường tiền chứ, của Tiểu Xuyên. Mà bồi thường thì cũng bàn bạc tiền cụ thể, lỡ bà hét giá trời thì ? Tiền nhà em cũng lá cây ngoài đường…”

 

Giữa những lời lải nhải của Triệu Quế Phân, Giang Nhu lắc đầu. Cô một cách quả quyết: “Bà dám hét giá .” Giang Nhu thậm chí còn cảm thấy, đến cả tiền t.h.u.ố.c men, lẽ đối phương cũng chẳng dám nhận.

 

Triệu Quế Phân ngớ , lòng đầy thắc mắc. “Tại chứ?”

 

Ngay lúc đó. Một đàn ông trung niên cao lớn lắm vội vã tới, ngang ngó dọc như đang tìm ai đó. Diêu Xuân Hồng đòi tiền t.h.u.ố.c men, vênh váo như thắng một trận lớn, đắc ý bước từ văn phòng. Bà thấy đàn ông trung niên, liền gọi một tiếng. “Đại Trụ, ông đến đây? Ông cũng con trai chúng đ.á.n.h ? Yên tâm , giải quyết xong . Bên đồng ý bồi thường tiền , nhất định đòi một món hời, dám động thằng Phú Quý nhà chúng , đúng là phản mà.”

 

Người đàn ông trung niên đó chính là Vương Đại Trụ, chồng của Diêu Xuân Hồng, cũng là cha của Vương Phú Quý. Vương Đại Trụ vỗ đùi, lo lắng quát lên: “Đồ ngu! Bà đúng là đồ đàn bà não! Tiền t.h.u.ố.c men gì chứ, đòi tiền gì nữa! Mau xin !” “Đại Trụ, ông linh tinh cái gì ? Ông mặt thằng Phú Quý xem, nó đ.á.n.h thành thế nào ? Sao bắt chúng xin ? Phải là bọn họ bồi thường tiền t.h.u.ố.c men mới đúng! Không đòi một món lớn, nuốt trôi cục tức .”

 

Vương Đại Trụ tức đến đỏ mặt, quát: “Đồ đàn bà ngu xuẩn! Chính bà hư thằng con đấy! Bà thằng Phú Quý đ.á.n.h con trai nhà ai ?” “Con nhà ai thì mặc xác nó chứ? chẳng quan tâm nó là con nhà ai, tóm đ.á.n.h thằng Phú Quý nhà ! Món tiền t.h.u.ố.c men đòi chắc !” “Bà câm miệng cho ! Gào cái gì mà gào! Còn đủ mất mặt ? Đó là con của Chu đoàn trưởng quân khu đấy! Là Chu đoàn trưởng đấy! Mẹ con Từ Xuân Hương kết cục thế nào, bà quên nhanh thế ?” “Vương Phú Quý ! Vương Phú Quý, mày đây cho tao! Cả ngày gây chuyện thì thôi , giờ đến con của đoàn trưởng cũng dám đánh, tao thấy mày đúng là phản mà…”

 

Vương Đại Trụ dùng động tác thô bạo, lôi Vương Phú Quý từ trong lòng Diêu Xuân Hồng . Sau đó, nhằm thẳng cái m.ô.n.g căng tròn của Vương Phú Quý mà đ.á.n.h một trận tàn nhẫn. “Tiền t.h.u.ố.c men cái gì mà tiền t.h.u.ố.c men! Các còn dám đòi tiền t.h.u.ố.c men của nhà Chu đoàn trưởng! Đầu óc lừa đá ! Chúng bồi thường cho là may mắn lắm ! Người nhà là ai, nhà Chu đoàn trưởng là ai!”

 

Dưới cái nắng hè chói chang sân thể dục. Gia đình Vương Phú Quý đang diễn một vở hài kịch đặc sắc. Không ít học sinh trong lớp thấy động tĩnh, đều ló đầu xem chuyện gì.

 

Diêu Xuân Hồng Vương Đại Trụ mắng một hồi, đầu óc dường như cũng tỉnh táo đôi chút. Bà đột nhiên nhớ … Giang Nhu lúc nãy còn , tìm “ trong quân đội”. “Đoàn… đoàn trưởng… Chồng cô là đoàn trưởng… Mẹ ơi…” Diêu Xuân Hồng đột nhiên chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất. Cái dáng vẻ bắt nạt kẻ yếu của bà , giống hệt Vương Phú Quý, quả hổ là con ruột.

 

“Mẹ… … Mẹ cứu con với… Cứu con… bảo ba đừng đ.á.n.h con nữa… đừng đ.á.n.h con nữa…” Vương Phú Quý cất lên tiếng gào đau đớn.

 

 

Loading...