Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 342: Không phải tội phạm, không cần bị bắt đi

Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:55:25
Lượt xem: 216

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Triệu Quế Phân hừ lạnh một tiếng: “Nể mặt cô giáo Dương, coi như nhường bà một bước.”

 

“Hừ, bà hỏi thăm danh tiếng của Diêu Xuân Hồng , cần bà nhường ? đây là vì Phú Quý nhà , tạm thời chấp nhặt với bà!”

 

Diêu Xuân Hồng cũng hừ một tiếng. Bà đầu, xả một tràng Dương Trân Trân.

 

“Cô Dương, sáng nay giao con cho các đàng hoàng, bây giờ Phú Quý nhà thành thế , cô giáo viên cũng chịu trách nhiệm!”

 

Căn phòng tổng cộng chỉ bốn lớn, Diêu Xuân Hồng đây là nhắm cả ba còn . Con trai bà chỉ là độc đinh nhiều đời, mà còn như ngai vàng để kế thừa, động một sợi tóc.

 

Dương Trân Trân chỉ là một cô gái trẻ, tính theo tuổi thì mới chỉ là sinh viên, ngày thường kinh nghiệm cãi . Bị Diêu Xuân Hồng mắng một trận như , mặt cô tái , gần như nên lời.

 

Giang Nhu ở bên cạnh lên tiếng trấn an cô.

 

“Cô Dương, cô chỉ cần kể sự việc từ đầu đến cuối, cần quan tâm khác gì, ở đây vẫn lý lẽ.”

 

Nói xong, Giang Nhu lạnh lùng liếc Diêu Xuân Hồng. Ý tứ thể rõ ràng hơn. Diêu Xuân Hồng chính là kẻ lý lẽ, ngang ngược như một mụ đàn bà chanh chua.

 

Diêu Xuân Hồng ôm thằng con béo của , vốn định xuống, lời của Giang Nhu, m.ô.n.g lập tức nhổm lên. Bà vẻ mặt hung dữ về phía Giang Nhu, c.h.ử.i ầm lên.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Mày cái gì! Mày ai lý lẽ? Đừng giả vờ văn hóa, đừng tưởng tao hiểu ——”

 

“Bà đừng ồn ào nữa! Nghe !”

 

Dương Trân Trân đau đầu nhắm mắt , hét lớn một câu. Cô cũng dũng khí từ , dù thấy Giang Nhu vẫn thể trầm , giữ bình tĩnh như , cô cũng nên chút gì đó. Vì chức trách giáo viên của , cũng vì đứa trẻ oan.

 

Sau tiếng hét của Dương Trân Trân, Diêu Xuân Hồng cuối cùng cũng yên tĩnh . Bà phịch xuống, vắt chéo chân thật cao.

 

“Nói , rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc là thằng ch.ó nào đ.á.n.h Phú Quý con tao nông nỗi ?”

 

Những lời lẽ cay nghiệt sắc bén, mà chỉ tát cho bà hai cái. Giang Nhu siết chặt nắm đấm, cố gắng nhịn xuống.

 

Dương Trân Trân nhíu mày, nghiêm khắc nhắc nhở.

 

“Đây là trường học, của Vương Phú Quý xin hãy chú ý lời , đừng x.úc p.hạ.m học sinh của . Còn nữa, trịnh trọng cho bà một việc, khác đ.á.n.h Vương Phú Quý, mà là bạn học Vương Phú Quý tay đ.á.n.h .”

 

Diêu Xuân Hồng sững sờ, mở to mắt. Ngay đó bắt đầu đổi sắc mặt.

 

“Không thể nào! Sao thể! Phú Quý con tao ngoan nhất, thể đ.á.n.h ? Cô Dương, đừng tưởng . Cô với mấy quan hệ , gần gũi, là đang bao che cho con nhà họ ! Phú Quý nhà đ.á.n.h thành thế ! Mà cô còn Phú Quý nhà đ.á.n.h , chẳng lẽ ?”

 

Dương Trân Trân kìm nén cảm xúc, bắt đầu giải thích với Diêu Xuân Hồng, trình bày sự thật, lý lẽ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-342-khong-phai-toi-pham-khong-can-bi-bat-di.html.]

“Bà đừng vội, từ từ. Bắt đầu từ sáng hôm nay…”

 

Những việc mà Vương Phú Quý , từng việc một, đều kể . Hắn còn nhỏ tuổi, thấy Chu Tiểu Hoa xinh , đầu tiên là chiếm tiện nghi… Đến trưa, chiếm tiện nghi thành, chỉ nhục mạ, mà còn bắt đầu động thủ…

 

“Bạn học Chu Tiểu Hoa cũng câm, em thể , nhưng bạn học Vương Phú Quý chế nhạo em là câm, còn động tay sờ em .”

 

“Bạn học Vương Phú Quý chỉ tự gây , mà còn gọi nhiều bạn nhỏ khác, lấy nhiều đ.á.n.h ít bạn học Chu Tiểu Xuyên.”

 

“Mẹ của Vương Phú Quý, những việc , các bạn học khác trong lớp đều tận mắt chứng kiến, nếu bà tin lời , cứ tùy tiện tìm một bạn học nào đó để hỏi, hoặc thể tìm những đứa trẻ khác trong làng để hỏi, chúng nó rốt cuộc đ.á.n.h , trong lòng chắc chắn là rõ.”

 

Diêu Xuân Hồng xong ngọn ngành sự việc, mặt lúc xanh lúc trắng. Bởi vì… hỏng ! Bà thế mà tìm chỗ nào để biện giải cho chuyện .

 

Hai em nhà họ Chu, Chu Tiểu Xuyên là học sinh giỏi trong mắt giáo viên, Chu Tiểu Hoa là một cô bé yếu đuối bất lực, cả hai đều sẽ chủ động gây sự, tất cả lầm đều ở Vương Phú Quý. Ngay cả khi bà kiếm cớ, cũng thể.

 

Không khí rơi sự im lặng vi diệu.

 

Triệu Quế Phân xong bộ, lập tức nắm trọng điểm. Bà châm chọc.

 

“Thì là một chọi một, mà còn gọi cả hội, định ỷ đông h.i.ế.p yếu, bắt nạt một Tiểu Xuyên, mà còn hổ tự xưng là con trai, đúng là mặt dày.”

 

Giang Nhu cũng nhận điểm . Nàng mà lòng yên. Một đám trẻ đ.á.n.h một Chu Tiểu Xuyên. Chuyện chẳng … giống hệt như những gì Chu Tiểu Xuyên trải qua ở kiếp . May mà sự việc quá nghiêm trọng. Hơn nữa thắng.

 

Bị một đám bắt nạt, thế nào mà thể trở ?

 

Ánh mắt Giang Nhu hướng xuống, dừng Chu Tiểu Xuyên. Trong sự im lặng, khuôn mặt nhỏ của Chu Tiểu Xuyên, đôi mày nhíu chặt, bàn tay nhỏ cũng nắm thành nắm đấm. Đôi mắt đen đang suy nghĩ điều gì đó nặng nề.

 

Diêu Xuân Hồng bắt đầu ngụy biện: “Không thể nào! Tuyệt đối thể nào! Nhất định là cô bậy, nếu là một đám đ.á.n.h nó một , thể là Phú Quý nhà thương thành thế ?”

 

Tuy nhiên trong lòng, Diêu Xuân Hồng đang chột . Bà thể Vương Phú Quý là thế nào, đến nhà bà báo tin, cũng là đứa trẻ trong làng vẫn chơi cùng Vương Phú Quý. Nếu Vương Phú Quý ngoan ngoãn ở trường, trẻ con trong làng thể chuyện xảy trong trường ?

 

“Mẹ của Vương Phú Quý…” Dương Trân Trân cố gắng giải thích một nữa.

 

Giang Nhu lười lý với loại , dứt khoát đề nghị.

 

“Tìm trưởng thôn ! Bà tìm trưởng thôn, tìm bộ đội, chúng mỗi tìm một bên, để họ đến xác minh, như lời cô Dương . Rốt cuộc là con trai bà đ.á.n.h , là con trai tay. Điều tra cho ngô khoai.”

 

Triệu Quế Phân hưởng ứng: “! Không sai! Để bộ đội đến điều tra, họ từng trong đội điều tra, còn học cả cách thẩm vấn tội phạm, chắc chắn thể điều tra rõ! Đến lúc đó sự thật sáng tỏ, xem bà tin ! Đừng hòng vu oan cho Tiểu Xuyên nhà chúng !”

 

Trưởng thôn… Bộ đội… Chỉ là trẻ con đ.á.n.h thôi mà, lớn chuyện như . Ngay cả thẩm vấn tội phạm cũng lôi

 

Diêu Xuân Hồng mà lòng hoảng loạn, Vương Phú Quý thì sợ đến mức suýt tè quần.

 

“A… Con tội phạm… Con bắt … Mẹ… Con … Con … Là con đánh… Là con tay … Con… con… con đ.á.n.h nó… Oa oa oa oa…”

 

 

Loading...