Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 334: Chúng ta cùng ăn cơm đi (1)
Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:55:17
Lượt xem: 198
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi học sáng kết thúc, thoáng cái đến giờ ăn trưa. Các bé đều nghịch ngợm, thích yên trong lớp ăn cơm. Có đứa thích trèo cây, cành cây cao gặm màn thầu, tiện tay còn bắt chim chơi. Có đứa thấy nóng, buổi sáng bí bách trong lớp cả mồ hôi, tiếng chuông lao về phía vòi nước.
Trong lớp học, sân thể dục, từng đứa trẻ, trong ngoài đều là một mảng náo nhiệt. Tiếng ve kêu khô khốc, những khuôn mặt trẻ thơ đẫm mồ hôi, hòa quyện .
Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa trong lớp ngoài. Bởi vì bên ngoài quá nắng, da của Chu Tiểu Hoa mỏng manh, phơi nắng một chút là sẽ đỏ ửng lên, sợ cô bé cháy nắng. Thứ hai cũng là vì ăn cơm!
Buổi học sáng hôm nay, đối với Chu Tiểu Hoa ngày đầu học vẫn là quá khó, ngoài phần tự giới thiệu ban đầu, đến phần cô bé căn bản hiểu gì.
Đây là do vấn đề tài nguyên giảng dạy eo hẹp, học sinh đủ. Học sinh ở nhiều độ tuổi khác xếp chung một lớp, Dương Trân Trân khi giảng bài, thường là buổi sáng dạy cho lứa tuổi lớn, để lứa tuổi nhỏ tự học. Buổi chiều dạy cho lứa tuổi nhỏ, để lứa tuổi lớn tự học. Đều là dạy theo kiểu luân phiên như .
Cho nên cả buổi sáng Chu Tiểu Hoa đều mơ màng buồn ngủ, cuối cùng dứt khoát gục xuống bàn ngủ .
cô bé xinh xắn, ngay cả ngủ cũng xinh xắn. Hàng mi dày như lông quạ rũ xuống, cong vút, trông càng thêm mềm mại ngoan ngoãn. Thỉnh thoảng bé đầu cô bé. Nhìn một hồi, đều quên mất cô giáo Dương đang giảng bài, mà trở nên chằm chằm. Cuối cùng Chu Tiểu Xuyên dùng ánh mắt lạnh lùng, lườm cho về.
Chu Tiểu Xuyên học bài, nhẹ nhàng quạt cho Chu Tiểu Hoa. Cứ thế mà cô bé ngủ một giấc ngon lành, thấy “ ăn cơm trưa ”, mới dùng tay nhỏ dụi mắt tỉnh dậy.
Cô bé mơ màng xung quanh, thấy Chu Tiểu Xuyên đang lấy hộp cơm bằng bạc từ trong túi lưới .
Một cái, của trai. Hai cái, của . Ba cái…
Sao ba hộp cơm? Cô bé ngơ ngác nhớ một vài chuyện. À, đúng ! Cái thứ ba là cho bạn của trai.
bạn là ai? Sáng nay, ngoài Đại Hổ Tử và Nhị Hổ Tử , căn bản ai khác thiết với Chu Tiểu Xuyên, ai là bạn.
Chu Tiểu Hoa nhíu đôi mày nhỏ, đang suy nghĩ thì Chu Tiểu Xuyên ngẩng đầu gọi: “Lưu Căn Sinh, đừng .”
Lưu Căn Sinh? Là ai ?
Chu Tiểu Hoa theo hướng mắt của Chu Tiểu Xuyên. Cô bé thấy một bé nhỏ gầy, chút quen mắt, hình như là vẫn luôn mặt họ. Bạn của trai, là ?
Cậu bé nhỏ gầy dậy khỏi chỗ , cúi đầu, ôm bụng, vẻ định ngoài, Chu Tiểu Xuyên gọi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-334-chung-ta-cung-an-com-di-1.html.]
Cậu bé tên là Lưu Căn Sinh, họ, chỉ tên. Cậu là một đứa trẻ mồ côi. Cũng là nhà ai nhẫn tâm, vứt bỏ một đứa trẻ gốc cây, cuối cùng một ông lão mù nhặt về, ôm về nhà, đặt cho một cái tên là “Căn Sinh”. Ông lão mù họ Lưu, nên tên là Lưu Căn Sinh.
Dưới sự nuôi nấng lay lắt của ông lão mù, bây giờ Lưu Căn Sinh cũng đến tuổi học. Trong làng, những gia đình nông dân bình thường đều nỡ cho con học. Vậy mà một ông lão mù nghèo rớt mồng tơi, bình thường đến bụng cũng ăn no, nhất quyết bắt Lưu Căn Sinh học. Dù thể học, chỉ cần ghé tường bên ngoài, cô giáo giảng bài cũng là .
Ông lão mù mắt tuy mù, nhưng lòng mù. Ông Lưu Căn Sinh cha , ngoài việc học hành để đổi đời, căn bản con đường thứ hai nào khác.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Thường ngày hai ông cháu họ ăn cơm đều dựa việc ông lão mù ăn xin khắp nơi, Lưu Căn Sinh cũng sẽ đào rau dại, xuống sông bắt cá, đôi khi cả rễ cây và vỏ cây cũng ăn. Họ đói khổ lạnh lẽo, sống tạm bợ qua ngày.
từ khi Lưu Căn Sinh học, còn thời gian đào rau dại và bắt cá, ông lão mù bây giờ tuổi cao, ngay cả ăn xin cũng còn sức, phần lớn thời gian đều giường rên rỉ. Một ngày ba bữa đều dựa Lưu Căn Sinh đút cho chút nước cháo, lay lắt sống.
Lưu Căn Sinh ở nhà chăm sóc ông lão mù, học để đào thêm rau dại, bắt thêm cá, mang về cho ông lão mù ăn. ông lão mù học, tức giận đến mức bật dậy khỏi giường bệnh, suýt nữa ngất . Ông lão mù bắt Lưu Căn Sinh thề, dù ông c.h.ế.t , Lưu Căn Sinh cũng học.
Lưu Căn Sinh còn cách nào, chỉ thể ngày ngày đến trường, chăm chú giảng, chăm chỉ học hành. Về nhà kể nội dung cô giáo Dương dạy cho ông lão mù , ông lão mù sẽ vui, dường như cơ thể cũng còn đau nữa.
Lưu Căn Sinh cũng thích học. Hơn nữa học tốn tiền, đây là cơ hội bình đẳng cho .
Ở trường học, Lưu Căn Sinh ghét nhất là giờ ăn trưa, cũng thích nhất là giờ ăn trưa.
Ghét là vì, những đứa trẻ khác đều hộp cơm do cha chuẩn , tệ nhất cũng màn thầu để ăn. Đôi khi còn thể thấy cả thịt lợn. Lưu Căn Sinh chẳng gì cả. Lúc đói chịu nổi, chỉ thể múc nước uống, dùng nước lấp đầy bụng, sẽ còn cảm thấy đói nữa.
Thích nhất là vì… trứng gà! Trường học sẽ phát trứng gà cho bọn trẻ, Lưu Căn Sinh nửa tháng mới một quả. Cậu đếm từng ngày, chờ đến ngày phát trứng, đến trường từ sớm, chờ mãi đến trưa.
Phát trứng xong, sẽ giấu trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể để giữ ấm. Sau đó chạy như bay về nhà, một túp lều rách nát. Khi về đến nhà, quả trứng vẫn còn nóng. Lưu Căn Sinh bẻ quả trứng , từng chút một đút miệng ông lão mù, để ông lão mù ăn.
Cậu tuy tuổi nhỏ, nhưng cũng trứng gà là thứ , thể bồi bổ cơ thể. Ông lão mù ăn trứng gà, sẽ c.h.ế.t, thể tiếp tục ở bên cạnh , sẽ một . trứng gà… quá ít quá ít.
Hôm nay là ngày phát trứng gà. Lưu Căn Sinh vội vã , là vì bờ sông uống nước, nếu may mắn, còn thể bắt cá nhỏ và cua. Lại Chu Tiểu Xuyên ở bàn gọi .
Lưu Căn Sinh dừng bước, chậm rãi . Cậu dám ngẩng đầu, cúi gằm mặt, mái tóc đen dài che khuất đôi mắt, chỉ để lộ một chút ánh .
Ngập ngừng, khẽ lên tiếng.
“Cậu… gọi …”