Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 332: Mềm mại quá, cho tôi sờ một cái
Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:55:15
Lượt xem: 199
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Nhu và Dương Trân Trân chuyện vài câu, đang chuẩn rời thì Dương Trân Trân đột nhiên ngượng ngùng .
Cô gái trẻ rụt rè, nhẹ nhàng kéo tay áo Giang Nhu, khuôn mặt tròn như quả táo ửng hồng. Cô hạ giọng, khe khẽ .
“Đồng chí Giang, món tương tỏi chị ngon quá, chị thể dạy em ạ, em cũng học.”
Giang Nhu cảm nhận sự tươi trẻ phơi phới mặt, nhướng mày.
“Món tương tỏi , cô ăn ?”
Mặt Dương Trân Trân lập tức đỏ bừng, “Cái đó… Đồng chí Tống… Tống Nham đưa cho em ạ.”
Giang Nhu dĩ nhiên đoán là Tống Nham. Hay cho một Tống Nham! Nàng đưa tương tỏi cho Tống Nham, rõ ràng là để chia cho các chiến sĩ cùng ăn. Vậy mà lén lút giữ một ít, đem cho Dương Trân Trân.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Quả nhiên là trẻ tuổi. Làm … lắm! Cứ mạnh dạn, dũng cảm tiến tới như mới đúng chứ.
“Đương nhiên là . Tương tỏi đơn giản. Cô giáo Dương, đợi khi nào cô rảnh, hẹn một buổi, sẽ dạy cô ngay. mà…”
Đôi môi đỏ của Giang Nhu nhếch lên, tủm tỉm, hỏi dồn.
“Cô giáo Dương, cô để tự ăn, là để tặng khác thế?”
Ý đồ sâu trong lòng Giang Nhu dễ dàng chọc thủng, mặt Dương Trân Trân trong nháy mắt càng đỏ hơn, hệt như quả táo chín mùa thu hoạch.
Cô vui mừng, ngượng ngùng : “Tự ăn, cũng… cũng để tặng khác. Em hỏi thăm , các lính ăn uống còn thiếu thốn hơn cả đám thanh niên trí thức chúng em, mà cường độ lao động cao hơn. Cả ngày ăn màn thầu với dưa muối, sẽ sức việc ạ.”
Dương Trân Trân , giọng càng lúc càng nhỏ, nhưng hề che giấu, tất cả đều hết. Chỉ riêng sự thẳng thắn chân thành , khiến Giang Nhu vô cùng yêu thích.
“Cô giáo Dương, cô cứ đến tìm bất cứ lúc nào. chỉ tương tỏi, mà còn tương thịt băm, tương hải sản, tất cả đều sẽ dạy cho cô.”
“Vậy… chị quá! Đồng chí Giang, cảm ơn chị.”
Dương Trân Trân vui vẻ . Chuyện cứ thế quyết định.
…
Bên , ngay khi Chu Tiểu Hoa xuất hiện trong lớp học, các bé khác lập tức xúm , vây thành một vòng. Ai nấy cũng đều mở to mắt chằm chằm.
“Chu Tiểu Xuyên, đây là em gái ?”
“Chu Tiểu Xuyên, em gái cũng đến trường học ? Vậy chúng là bạn cùng lớp ?”
“Chu Tiểu Xuyên, em gái trông giống chút nào hết, nhưng mà xinh quá, như búp bê sứ ! Còn xinh hơn cả em họ tớ nữa!”
Chu Tiểu Hoa khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to, long lanh ngấn nước. Giang Nhu nuôi cô bé trắng trẻo mập mạp, còn cho mặc chiếc váy hoa nhỏ sạch sẽ xinh xắn. Trông cô bé hệt như một con búp bê sứ tạc từ ngọc.
Đừng là những đứa trẻ hiểu chuyện, ngay cả lớn thấy cũng khen một câu, đứa trẻ xinh thế thường thấy. Thế mà đợi lớn lên, sẽ mê mẩn bao nhiêu . Mà chẳng cần đợi lớn lên, bây giờ bắt đầu mê .
Chu Tiểu Hoa đầu gặp nhiều lạ như , tuy đều là trẻ con, nhưng cô bé vẫn cảm thấy sợ hãi. Bàn tay nhỏ trắng nõn, nắm chặt lấy lòng bàn tay của Chu Tiểu Xuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-332-mem-mai-qua-cho-toi-so-mot-cai.html.]
Trong lòng cô bé nhớ lời của Giang Nhu. Mẹ , học dũng cảm, sợ hãi. Mẹ , Tiểu Hoa là đứa trẻ lớn , sợ gì cả. Mẹ , trai ở đây, sẽ ai bắt nạt con .
Chu Tiểu Xuyên để ý đến những đứa trẻ xung quanh, dắt Chu Tiểu Hoa đến chỗ . Vị trí của ở dãy thứ ba, bên cạnh vốn là một bé khác. Cậu với bé đó: “Em gái cùng , đổi chỗ với ?”
Cậu bé Chu Tiểu Xuyên, Chu Tiểu Hoa trắng trẻo hồng hào, mắt tròn xoe. Cậu cùng bàn với Chu Tiểu Xuyên lâu như , đây là đầu tiên Chu Tiểu Xuyên chuyện với đó. Cô bé xinh quá… Trông đáng yêu quá…
Cậu bé lúng túng : “Vậy… tớ các nhé, chỗ đó đang trống, tớ các ?”
Chu Tiểu Xuyên gật đầu: “Tùy .”
Cậu bé lập tức ôm cặp sách, khi còn dùng tay áo lau lau mặt bàn của , nhanh chóng xuống hàng . Ngồi ở vị trí , học đều thể thấy cô bé! Vui quá!
Ghế trong trường cao, Chu Tiểu Hoa nhón chân mà vẫn lên . Cuối cùng là Chu Tiểu Xuyên một tay bế lên. Cậu lấy khăn tay , lau bàn một nữa, đặt chiếc cặp nhỏ của Chu Tiểu Hoa ngay ngắn.
Toàn bộ quá trình đều diễn trong im lặng. Dù thì hai em họ, dù chuyện, cũng thể giao tiếp với .
đám nhóc xung quanh thì sốt ruột lắm. Tiếng hỏi han ngừng vang lên.
“Chu Tiểu Xuyên, em gái tên gì thế? Em mấy tuổi? Sao trông nhỏ ?”
“Chu Tiểu Xuyên, em gái thích nhảy lò cò ? Tớ thể dẫn em chơi cùng.”
“Chu Tiểu Xuyên, em gái xinh thật đấy, trông mềm mại quá, cho tớ sờ một cái ——”
Cậu bé tên là Vương Phú Quý, là trẻ trong khu tập thể, mà là trẻ con trong làng. Trong làng mà gửi con đến trường học, đều là những nhà tương đối tiền, cuộc sống khá giả. Vương Phú Quý ăn mặc thua kém gì trong khu tập thể. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, là vua của đám trẻ trong làng, tính tình ngang ngược, kiêu ngạo. Còn học theo đám lưu manh trong làng năng thô tục. Con vô cùng lỗ mãng.
Vương Phú Quý đưa bàn tay bẩn thỉu của , định sờ lên mặt Chu Tiểu Hoa.
Chu Tiểu Xuyên thấy , mắt đen nhướng lên, sớm đưa tay .
Bốp!
Cậu lập tức gạt bay bàn tay bẩn của Vương Phú Quý.
“Không chạm !”
Chu Tiểu Xuyên căng thẳng khuôn mặt nhỏ, lạnh lùng , giọng điệu mang theo một phần hung dữ. Trong khoảnh khắc, vô thức để lộ một mặt khác của .
Từ khi Chu Tiểu Xuyên đến trường học, ngoài những lời đồn lúc ban đầu, từng gây xung đột với bạn học. Các bạn khác nhiều nhất chỉ cảm thấy Chu Tiểu Xuyên thích chuyện, lạnh lùng, như một cái hũ nút. Trông vẻ dễ tiếp cận.
khi bạn chuyện với , trả lời lịch sự. Hơn nữa Chu Tiểu Xuyên ngày nào cũng mang theo những món ngon khác , mỗi đến giờ cơm trưa, chỉ cần cạnh , ngửi mùi thơm, cũng cảm thấy may mắn . Vì Chu Tiểu Xuyên ở trong lớp, thực quan hệ cũng tệ, mối quan hệ bạn bè cũng ở trong trạng thái hài hòa vi diệu.
Mà giờ phút , các bạn học xung quanh, đầu tiên thấy Chu Tiểu Xuyên lộ vẻ mặt sắc bén như . Đối diện còn là Vương Phú Quý.
Vương Phú Quý lớn hơn Chu Tiểu Xuyên 2 tuổi, cao hơn nửa cái đầu. Thực lẽ chuyển sang lớp lớn bên cạnh, nhưng vì học thì nghịch ngợm phá phách, tan học thì trèo cây bắt chim, tâm trí hề đặt việc học, nên học chắc, cô giáo lớp bên cạnh cũng nhận . Cuối cùng chỉ thể ở lớp mẫu giáo bé.
Vương Phú Quý lớn từng , cũng chỉ bố dùng roi tre vụt mông, những khác căn bản dám động một ngón tay. Chứ đừng là một đứa trẻ nhỏ hơn . Đứa nào mà chẳng trị cho ngoan ngoãn.
“Chu Tiểu Xuyên, mày gan thật đấy! Dám đ.á.n.h tao! Mày ——”