Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 330: Không phải ruột thịt, nhưng hơn cả ruột thịt

Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:55:13
Lượt xem: 218

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương cuối, thành công viên mãn

 

“Tiểu Xuyên, con đây.”

 

Giang Nhu gọi Chu Tiểu Xuyên đến bên cạnh . Hai đối diện, thẳng mắt .

 

Nàng nghiêm túc hỏi: “Nếu Tiểu Hoa học cùng con, con sẽ thể chuyển lên lớp lớn ngay , mà lớp mẫu giáo bé. Con đồng ý ?”

 

“Con ở cùng Tiểu Hoa, chăm sóc em .”

 

Chu Tiểu Xuyên gật đầu chút do dự, ánh mắt hề né tránh. Giang Nhu xoa đầu bé, lòng yên tâm.

 

Ngay đó, Giang Nhu : “Tiểu Hoa, con đây.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Người đối diện nàng giờ đổi thành một đứa trẻ khác. Giang Nhu cúi thấp xuống cho với chiều cao của Chu Tiểu Hoa.

 

Nàng dịu dàng hỏi: “Tiểu Hoa, con đến trường học ?”

 

Chu Tiểu Hoa chớp mắt: Đi học?

 

, là học. Trường của trai, con từng đến đó, nơi nhiều bạn nhỏ và cô giáo Dương. Sau mỗi sáng, con sẽ cùng đến trường, cùng tan học, cùng đến lớp, cùng chơi đùa, con đồng ý ?”

 

Giang Nhu cố gắng hết sức để Chu Tiểu Hoa hiểu " học" là gì, để cô bé tự quyết định. Chỉ cần Chu Tiểu Hoa một chút thích, nàng sẽ tiếp tục giữ con bé ở bên cạnh.

 

Chu Tiểu Hoa chăm chú lắng Giang Nhu, đột nhiên như nghĩ điều gì. Cô bé thoăn thoắt đôi chân ngắn cũn, lạch cạch lạch cạch, chạy biến mất.

 

Lúc trở , Chu Tiểu Hoa từ trong phòng nhỏ của , cầm chiếc cặp sách màu xanh lục giống hệt của Chu Tiểu Xuyên, đeo chéo một bên vai hình bé nhỏ. Chiếc cặp sách màu xanh căng phồng, đầy ắp. Vừa bên trong giấu ít thứ.

 

Chu Tiểu Hoa một nữa đến mặt Giang Nhu, vỗ vỗ chiếc cặp nhỏ, toe toét . Đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền ẩn hiện.

 

Giang Nhu hỏi: “Tiểu Hoa đồng ý học ?”

 

【 Vâng ạ, con đồng ý. 】

 

Chu Tiểu Hoa gật đầu, vui vẻ vỗ về chiếc cặp nhỏ của .

 

“Tiểu Hoa mang những thứ cùng học ?”

 

【 Vâng ạ, quả nhiên là hiểu con nhất ~】

 

“Mẹ xem thử con mang theo những gì ?”

 

【 Đương nhiên là ạ ~】

 

Sau khi Chu Tiểu Hoa đồng ý, Giang Nhu mở chiếc cặp căng phồng của cô bé . Bên trong cây kèn harmonica quý nhất của cô bé, món đồ chơi bằng gỗ mà Chu Trọng Sơn cho, đủ loại giấy gói kẹo ăn hết, còn những viên sỏi xinh nhặt từ bờ suối về.

 

Tất cả đều là những món đồ chơi mà Chu Tiểu Hoa yêu thích nhất. Cô bé học, và mang theo những thứ thích cùng.

 

Sự hăng hái học của Chu Tiểu Hoa vượt ngoài dự đoán của Giang Nhu và Chu Trọng Sơn. sự hăng hái , nghi ngờ gì, là điều nhất.

 

Chỉ là…

 

“Tiểu Hoa, lúc cô giáo giảng bài thì chơi đồ chơi, nên con thể mang nhiều thứ đến trường như , chừng sẽ hỏng mất. Chúng để phần lớn ở nhà, chọn hai thứ mang theo , ?”

 

【 Hai thứ ạ… 】

 

Chu Tiểu Hoa đưa bàn tay nhỏ bé của , đầu tiên giơ một ngón tay, đó giơ thêm một ngón nữa. Như là hai.

 

Hai cái thôi… Cô bé cúi đầu đống đồ trong cặp, khuôn mặt bụ bẫm đầy vẻ tiếc nuối.

 

Tiểu Hoa ngoan nhất là lời ~ Hai cái thì là hai cái ~

 

Cuối cùng, Chu Tiểu Hoa chọn những tờ giấy kẹo xinh và vỏ ốc biển. Chỉ mang theo hai thứ thôi!

 

“Ngoan quá! Sao Tiểu Hoa nhà ngoan thế !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-330-khong-phai-ruot-thit-nhung-hon-ca-ruot-thit.html.]

Giang Nhu cô bé cho tan chảy, ôm lấy cô bé hôn một cái thật kêu, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ép đến bẹp .

 

Khi Giang Nhu đặt Chu Tiểu Hoa xuống, tưởng rằng chuyện xong, nàng đến bên cạnh Chu Tiểu Xuyên, cũng hôn lên má bé.

 

“Tiểu Xuyên chỉ học giỏi mà còn thông minh nữa, nghĩ một cách thật! Giúp giải quyết một vấn đề lớn, giỏi quá!” Giang Nhu vui vẻ tuyên bố: “Cuộc họp gia đình đầu tiên của nhà chúng đến đây là kết thúc, thành công viên mãn.”

 

Bạch bạch bạch.

 

Giang Nhu tự vỗ tay. Chu Tiểu Hoa thấy Giang Nhu vỗ tay, tuy hiểu tại , nhưng cô bé theo chắc chắn sai. Cô bé cũng cố gắng vỗ tay theo.

 

Chu Tiểu Xuyên cảm thấy mặt nóng ran, ngẩng đầu nụ rạng rỡ của Giang Nhu, mặt càng lúc càng nóng, càng đỏ hơn. Cậu bé đưa tay lên sờ chỗ hôn, nhưng sợ phát hiện. Bàn tay giơ lên chẳng gì, cuối cùng cũng biến thành vỗ tay.

 

“họp gia đình” là gì, nhưng vỗ tay vẻ sẽ nàng vui, nên cũng theo.

 

Cứ như thế, ánh mắt Giang Nhu lướt một vòng, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt long lanh về phía Chu Trọng Sơn. Đôi mày thanh tú nhướng lên.

 

Chu Trọng Sơn hiểu ý, cũng vỗ tay theo, bạch bạch bạch.

 

Chỉ điều…

 

Chu Trọng Sơn: Hử? Cái thơm của ? Tối đòi mới , bạch bạch bạch!

 

 

Hôm , mặc dù Giang Nhu quyết định cho Chu Tiểu Hoa học, nhưng đến lúc thật sự dắt con bé khỏi cửa, trong lòng nàng vẫn khỏi căng thẳng. Hoàn khác với cái ngày đầu đưa Chu Tiểu Xuyên đến trường.

 

“Giày… Tiểu Hoa xăng đan giày vải? Thôi giày vải , lỡ ngã thì đau ngón chân.”

 

“Bình nước… Tiểu Hoa, bình nước đổ đầy cho con , con thể đặt bàn học, cần đeo suốt . Đeo nặng lắm. Nhớ uống nhiều nước nhé, trời nóng thế , mồ hôi nhiều, uống nước dễ mất nước sinh bệnh lắm.”

 

“Hôm nay mang đồ chơi gì? Vẫn giống hôm qua ? Mẹ bỏ cặp cho con … Thôi, để kiểm tra nữa.”

 

Từ sáng sớm, Giang Nhu tất bật trong ngoài, , khiến hai đứa trẻ mà ngẩn . Đây là đầu tiên chúng thấy Giang Nhu căng thẳng đến .

 

Cuối cùng ngay cả Chu Trọng Sơn cũng nổi nữa. Khi Giang Nhu một nữa dậy, định kiểm tra hộp cơm của Chu Tiểu Hoa, Chu Trọng Sơn một tay vòng qua eo nàng, nhẹ nhàng kéo nàng lòng.

 

Vài bước chân nhanh, Chu Trọng Sơn nhẹ nhàng đưa Giang Nhu trong phòng.

 

Hai vợ chồng thì thầm. Ánh mắt dịu dàng, giọng trầm xuống.

 

“Bà xã, em đừng căng thẳng, Tiểu Hoa chỉ học thôi, chứ xa.”

 

“Em căng thẳng ? Em căng thẳng .”

 

Giang Nhu chớp mắt hỏi , hề ý thức sự khác thường của hôm nay.

 

Chu Trọng Sơn cúi đầu, hôn lên đôi môi hé mở của Giang Nhu, tiện thể đòi một nụ hôn chào buổi sáng. Sau đó mới nhắc nhở.

 

“Bà xã, em kiểm tra hộp cơm của Tiểu Hoa hai , sắp đến thứ ba đấy.”

 

Nghe Chu Trọng Sơn , Giang Nhu mới giật nhận điều gì đó, cũng dần dần phản ứng .

 

“Em…”

 

Nàng há miệng, thở nhẹ nhàng, ánh mắt long lanh chớp động. Trong vòng tay ấm áp của Chu Trọng Sơn, sống mũi nàng bỗng dâng lên một cảm giác chua xót.

 

Cục bột nếp nhỏ xíu, cái đuôi nhỏ của nàng. Từ hôm nay trở , sẽ bước một bước nhỏ trong đời.

 

Rõ ràng còn bé như , mà cảm giác cứ như đang con bé mặc váy cưới lấy chồng. Đây là một cảm xúc vi diệu. Giang Nhu thậm chí còn cảm thấy chút hoang đường, nhưng phản ứng của cơ thể là chân thật nhất.

 

Là cảm giác mà chỉ mới thể thực sự thấu hiểu.

 

Đối với Giang Nhu mà , Chu Tiểu Hoa ruột thịt, nhưng còn hơn cả ruột thịt.

 

Nàng khẽ thở dài: “Trọng Sơn, em nỡ…”

 

 

Loading...