Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 279: Quả Anh Đào Tươi Mọng
Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:53:19
Lượt xem: 259
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Ngọc Lan lặng lẽ lắng sự sắp xếp của Lương Quang Minh.
Ngay lúc .
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Báo cáo!”
Anh lính trẻ Tiểu Vương vẻ mặt gượng gạo trong sân.
Cậu mới tận mắt chứng kiến chuyện nhà của Lương đoàn trưởng, thấy dáng vẻ nổi giận của , đối với một lính trẻ, đây là một cú sốc nhỏ.
Tuy chị dâu dịu dàng, nhưng Lương đoàn trưởng thật sự đáng sợ.
Cậu cũng phiền hai vợ chồng họ chuyện, thật sự là thời gian còn kịp nữa .
Tiểu Vương nghiêm trang chào, nhắc nhở.
“Lương đoàn trưởng, bộ chỉ huy còn đang chờ ngài họp!”
Lương Quang Minh đang mải mê lên kế hoạch cho chuyện m.a.n.g t.h.a.i của Lâm Ngọc Lan, ngược quên mất sự sắp xếp cấp bách mắt.
Lần khi họ từ nhiệm vụ trở về, trong thời gian ngắn nhất tổng kết kinh nghiệm, quy nạp phương án phòng ngừa, để ngăn chặn những chuyện tương tự xảy nữa, thấy sinh mệnh biến mất.
Có cái c.h.ế.t, cũng sự sống mới.
Ánh mắt sâu thẳm của Lương Quang Minh, dừng chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của Lâm Ngọc Lan, nơi đó một sinh mệnh nhỏ bé, đang từ từ lớn lên.
Sau khi Lâm Ngọc Lan lời nhắc nhở của Tiểu Vương, mới Lương Quang Minh tiếp theo còn họp.
Cô đưa chiếc mũ quân đội cho Lương Quang Minh, và dặn dò: “Bảo Tiểu Vương nhà ăn lấy cơm, họp cũng nhớ ăn cơm đấy.”
“Ừ.”
Lương Quang Minh thuận tay đội mũ lên, chỉnh , ánh mắt cuối cùng dừng Lâm Ngọc Lan một lát.
“Ngọc Lan, đây.”
“Trên đường cẩn thận.”
Lần , Lâm Ngọc Lan tiễn Lương Quang Minh cửa, mà ở trong phòng bóng dáng cao thẳng của đàn ông rời .
…
Bên .
Lương Quang Minh bước khỏi cửa nhà, một quân phục thẳng tắp cùng mũ quân đội.
Sắc mặt lạnh lùng, vẫn là dáng vẻ giận mà uy như thường lệ.
Phía là Tiểu Vương trẻ tuổi.
Tiểu Vương từng phát hiện Lương Quang Minh gì khác lạ, chỉ vội vã theo bước chân, hướng về phía doanh trại.
giữa đường.
Lương Quang Minh đang phía đột nhiên dừng bước.
Tiểu Vương một phen loạng choạng, suýt nữa đ.â.m Lương Quang Minh.
Cậu vội vã dừng , căng thẳng lên tiếng hỏi: “Lương đoàn, ạ?”
Chỉ thấy đàn ông uy vũ mặt, đột nhiên .
Dùng một giọng điệu mà từng qua, hưng phấn .
“Tiểu Vương, sắp ba !”
Ngay khoảnh khắc đó.
Tiểu Vương vị Lương đoàn trưởng vẫn luôn uy phong lẫm liệt, thấy niềm vui của một đàn ông bình thường.
Trên mặt vẫn nụ rõ ràng, nhưng niềm vui tỏa từ trong ngoài, thể nào lừa dối .
“Chúc mừng! Chúc mừng Lương đoàn!”
Tiểu Vương kích động la lớn, đồng thời nhớ một chuyện khác ——
…
Sau khi Lương Quang Minh .
Lâm Ngọc Lan ghế, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng , khóe miệng nhếch lên.
Niềm vui mà một đứa trẻ mang , thể hiện rõ ràng nhất cô.
Cô một lát, nghĩ rằng còn bữa trưa.
Đang định dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-279-qua-anh-dao-tuoi-mong.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tiếng bước chân vội vã, đột nhiên từ ngoài phòng truyền đến.
Lâm Ngọc Lan ngẩng đầu , chỉ thấy Tiểu Vương mới cùng Lương Quang Minh, đột nhiên trở về.
Anh lính trẻ một mạch chạy nước rút, xông trong phòng.
Không đợi Lâm Ngọc Lan lên tiếng chào hỏi.
Tiểu Vương lôi trong túi , lộn xộn đổ một đống đồ.
Từng viên, từng viên quả nhỏ màu đỏ, như những hạt châu rơi mâm ngọc, rơi xuống mặt Lâm Ngọc Lan.
Là những quả đào đỏ rực.
Có quả dập, quả vẫn còn trong veo mọng nước.
Dính những giọt mưa ướt át, trông thật trong veo.
“Chị dâu, đây là Lương đoàn bảo em hái, lúc nãy quên đưa cho chị. Tình huống đặc biệt, cũng gì để đựng, nên em để trong túi. Bị dập một ít, trông lắm, chị dâu đừng chê, rửa sạch vẫn ăn .”
Tiểu Vương lôi hết đào trong túi , ngay cả thời gian thở cũng , nhanh như chớp đuổi theo Lương Quang Minh.
Trước mắt Lâm Ngọc Lan, cứ như một cơn gió thoảng qua.
Trên bàn mặt, thêm một đống đào đỏ rực.
Lâm Ngọc Lan kịp nghĩ nhiều, hai mắt những quả đào, phản ứng sinh lý khiến cô bất giác nuốt nước bọt.
Anh đào trông chua ngọt ngon miệng, mọng nước.
Cô chọn một quả sạch sẽ, cho miệng.
Cắn một miếng.
Khoảnh khắc nước đào chua ngọt tràn trong miệng, sự nặng nề trong lồng ngực, tức khắc biến mất.
…
“Anh đào? Sao đào?”
Giang Nhu thứ Chu Trọng Sơn lấy từ trong túi, vui mừng kinh ngạc.
Cô hái rau dại mấy , khắp mấy ngọn đồi, đều phát hiện đào hòn đảo .
Quả đào , chỉ thể là từ một hòn đảo khác mang về.
Chu Trọng Sơn là nhiệm vụ, chứ du lịch, thể mang đào về?
Chu Trọng Sơn kể sơ qua tình hình.
“… Lúc đó hoạt động cứu viện kết thúc, chỉ chờ trời sáng và mưa tạnh.”
“… Lũ bùn trôi xuống, nhổ bật gốc nhiều cây cối, trong đó một cây đào, ngã ngay cạnh lều nghỉ ngơi.”
“… Ban đầu cũng phát hiện, là Lương đoàn trưởng chú ý thấy . Anh bảo Tiểu Vương hái một ít, cũng tiện đường hái một ít.”
Chu Trọng Sơn chỉ hái, mà còn cẩn thận che chở suốt cả đường về.
Quả đào mềm, chỉ cần chạm nhẹ là dễ dập, nếu cẩn thận, thể đưa đến mặt Giang Nhu.
Từng viên, từng viên quả đỏ rực, vỏ trong veo, dường như thể thấy cả nước quả ẩn bên trong.
Vừa ngon!
“Trọng Sơn, cảm ơn .”
Giang Nhu hiểu tấm lòng , hướng về phía Chu Trọng Sơn mỉm ngọt ngào.
Chu Trọng Sơn thấy nụ của Giang Nhu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh thấp giọng : “Đừng vì những liên quan mà tức giận nữa. Vợ , rửa đào cho em và Tiểu Hoa ăn.”
“Hừ, em tức giận. Tức giận vì loại đó là lãng phí sức lực. Có thời gian đó, bằng thêm vài món ngon.”
Giang Nhu khẽ hừ một tiếng.
Cô cúi đầu Chu Tiểu Hoa, vẻ hỏi: “Tiểu Hoa, con ?”
Chu Tiểu Hoa hiểu cuộc đối thoại của lớn.
Cô bé chỉ nhớ rằng Chu Trọng Sơn sẽ rửa đào.
Cô bé gật đầu mạnh.
Đôi mắt to ngấn nước chằm chằm những quả đào đỏ rực.
Nóng lòng, còn rửa nhỉ?
Cô bé ăn lắm ~