Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 265: Chỗ Này Cũng Muốn ~ Mẹ Ơi, Hôn Hôn ~

Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:53:06
Lượt xem: 305

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tiếng gọi đó, hớt hải từ ngoài sân truyền .

 

Không dọa Giang Nhu và Lâm Ngọc Lan, nhưng Chu Tiểu Hoa trong lòng bất an động đậy.

 

Lâm Ngọc Lan lo lắng cho đứa trẻ, vội vàng .

 

“A Nhu, chị ngoài xem tình hình thế nào, nhé. Em một chăm sóc con, nhớ nghỉ ngơi nhiều, cần giúp gì cứ .”

 

“Vâng, chị Ngọc Lan, chị .”

 

Hai liếc một cái, Lâm Ngọc Lan vội vã ngoài.

 

Cô nhắc nhở: “Đừng la nữa, tới đây. Chuyện gì , hoảng hoảng loạn loạn, chị nhỏ thôi.”

 

Giang Nhu ở trong phòng, tiếng bước chân của Lâm Ngọc Lan và chị dâu dần xa.

 

“Cái gì! Chính là Ngọc Dao! Em gái cô đó, Ngọc Dao! đưa cơm cho ông nhà , tận mắt thấy cô từ trong ký túc xá .”

 

“Thì ? Ngọc Dao cũng phân ký túc xá mà.”

 

“Trời ơi! Không ký túc xá nữ, là nam! Nam! Ký túc xá nam…”

 

“Ngọc Dao còn kết hôn, cô đừng bừa.”

 

“Chị Ngọc Lan, quan hệ của chúng thế nào, thể bừa với chị . tận mắt thấy! thề, bằng đôi mắt của tận mắt thấy, tuyệt đối nhận nhầm! Ngọc Dao đêm qua lúc lên sân khấu, mặc một bộ váy đỏ lớn . Lúc nãy gặp cô , cô vẫn mặc chiếc váy đỏ đó, còn đầu bù tóc rối…”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Giang Nhu vẫn loáng thoáng ít đoạn đối thoại.

 

Ký túc xá nam.

 

Quần áo chỉnh tề.

 

Đầu bù tóc rối.

 

Thú vị đây ~

 

Theo lý mà , khi Lâm Ngọc Dao trọng sinh, bỏ gã tra nam, chuyển mục tiêu sang Chu Trọng Sơn.

 

Theo hướng phát triển , cô nên giữ cách với những khác giới khác.

 

Cũng thể kết bạn khác giới, mà là ở thời đại mà quan hệ nam nữ còn tương đối bảo thủ , nam nữ kết hôn kết bạn, dễ đàm tiếu, gây những lời đồn cần thiết.

 

Lâm Ngọc Dao thì ?

 

đúng là bỏ tra nam, nhưng lên đảo chỉ trong một thời gian ngắn, Hàn Chung Thư, một kẻ theo đuổi, chút ngần ngại lợi dụng đối phương.

 

Lâm Ngọc Dao quen với việc khác giới vây quanh, hưởng thụ cái cảm giác hư vinh tên đó.

 

Đời , đời xem cũng sửa thói .

 

thậm chí còn dùng Hàn Chung Thư để hãm hại Giang Nhu.

 

Chỉ là Lâm Ngọc Dao lợi dụng thì lợi dụng, nhưng khi đá , thì dễ dàng như .

 

Hàn Chung Thư cũng là một kẻ dễ bắt nạt, thể tùy ý cô sắp đặt.

 

Giang Nhu còn kịp phản công Lâm Ngọc Dao, ngờ cô tự gây vấn đề .

 

Nói cũng thật đáng tiếc.

 

Giang Nhu tò mò hóng hớt chuyện của Lâm Ngọc Dao, bởi vì cô , chị dâu đến tìm Lâm Ngọc Lan, chính là tên Trần Mỹ Lan.

 

Cái loa phường nổi tiếng của khu tập thể.

 

Dù Lâm Ngọc Lan lòng che giấu, e rằng vẫn sẽ lan truyền ngoài.

 

Đến lúc đó, Triệu Quế Phân chắc chắn sẽ hóng chuyện, kể cho Giang Nhu .

 

là một vòng tuần khép kín.

 

Hóng hớt tự động đưa đến tận cửa ~

 

 

Giang Nhu nghĩ đến đây, khỏi bật .

 

Cô thu sự chú ý, vẫn đặt việc chăm sóc Chu Tiểu Hoa.

 

Vừa mới cúi đầu.

 

Lại đối diện với một đôi mắt to đen láy trong veo.

 

“Tiểu Hoa, con tỉnh ?”

 

Giang Nhu vui mừng khôn xiết.

 

Cô lập tức đặt Chu Tiểu Hoa xuống, đó sờ trán con bé, sờ tay nhỏ, còn sờ cả bụng nữa.

 

“Tiểu Hoa, con? Con thấy khó chịu ở ? Có đau đầu ? Có đau bụng ? Có chỗ nào thoải mái ? Không thoải mái thì , đừng tự nén .”

 

Phản ứng của Chu Tiểu Hoa chút ngơ ngác, một đôi mắt to từ từ chớp chớp.

 

Như mới ngủ dậy, còn đang ngái ngủ.

 

Ngược là dáng vẻ lo lắng như lửa đốt của Giang Nhu, dọa cho cô bé ngây .

 

Giang Nhu hít một thật sâu, từ từ bình tĩnh .

 

Cô vuốt ve khuôn mặt Chu Tiểu Hoa, chậm .

 

“Tiểu Hoa, xin con, quá vội. Chúng từ từ thôi, từng câu hỏi một nhé.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-265-cho-nay-cung-muon-me-oi-hon-hon.html.]

Giang Nhu hỏi: “Tiểu Hoa, đau đầu con?”

 

Cô bé ngây thơ mờ mịt lắc đầu.

 

Giang Nhu lo Chu Tiểu Hoa tỉnh ngủ, sờ sờ đầu con bé.

 

“Tiểu Hoa, ở đây, khó chịu con?”

 

Chu Tiểu Hoa chớp chớp mắt, ánh mắt m.ô.n.g lung tỉnh táo hơn một chút.

 

Lại một nữa, lắc đầu.

 

Giang Nhu liên tục hỏi thêm ít câu hỏi, từ đau đầu đến đau ngực, đến đau bụng, đều hỏi hết một lượt.

 

Chu Tiểu Hoa vẫn còn lơ mơ, nhưng ngoại lệ, câu trả lời đều là lắc đầu.

 

Giang Nhu tỉ mỉ hỏi một vòng, cuối cùng vẫn yên tâm lắm.

 

một nữa sờ trán Chu Tiểu Hoa, cảm nhận nhiệt độ cơ thể con bé, đưa một ngón tay , huơ huơ mắt Chu Tiểu Hoa.

 

Ánh mắt Chu Tiểu Hoa theo ngón tay Giang Nhu, vẻ mặt mờ mịt.

 

“Tiểu Hoa, đây… bên …”

 

Theo sự di chuyển của ngón tay Giang Nhu, Chu Tiểu Hoa ngoan ngoãn đảo mắt, nghi hoặc mà trái .

 

Giang Nhu Chu Tiểu Hoa khi ngủ dậy khỏe mạnh, chút hoang mang nghi hoặc.

 

“Cũng cả, đột nhiên khỏe ?”

 

Chẳng lẽ thật sự như lời Triệu Quế Phân , là dọa sợ, mất vía, đó gọi vía về ?

 

Nếu thật sự là như , thì bài t.h.u.ố.c dân gian đó cũng quá linh nghiệm.

 

Giang Nhu suy nghĩ, tiếp tục nhẹ giọng hỏi.

 

“Tiểu Hoa, con còn nhớ bữa sáng ăn gì ?”

 

Chu Tiểu Hoa gật đầu, đó dùng tay nhỏ khoa tay múa chân một quả trứng gà tròn tròn.

 

【Trứng gà và cơm cơm, thơm lắm thơm lắm.】

 

hình như con bé ăn xong, còn thừa nhiều, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.

 

Nghĩ đến bữa sáng ăn hết, Chu Tiểu Hoa lộ vẻ mặt chút tiếc nuối.

 

Khuôn mặt nhỏ m.ô.n.g lung, dần dần trở nên sinh động hơn.

 

Giang Nhu tiếp tục hỏi: “Tiểu Hoa, còn nhớ con nôn ?”

 

【Nôn?】

 

Đôi mắt to của Chu Tiểu Hoa ngước lên Giang Nhu, vẻ mặt mờ mịt.

 

Con bé nôn?

 

Nôn khi nào?

 

Con bé lắc đầu.

 

Đoạn ký ức đó, từ trong bộ não nhỏ bé của Chu Tiểu Hoa, biến mất.

 

xem như hỏi đến điểm mấu chốt!

 

Giang Nhu vẻ mặt trống rỗng của Chu Tiểu Hoa, trong lòng một vài phán đoán thực tế hơn.

 

Đêm qua Chu Tiểu Hoa dọa sợ, trong cơn bão tố nửa đêm, lơ mơ gặp ác mộng.

 

, buổi sáng dậy uể oải, cơ thể cũng khó chịu.

 

Cô bé quá hiểu chuyện, nên vẫn luôn chịu đựng .

 

Đợi đến khi Chu Tiểu Xuyên học, con bé cuối cùng chịu nữa, ào ào nôn .

 

Cơn ác mộng kinh hoàng, một nữa ám ảnh Chu Tiểu Hoa.

 

Giang Nhu con bé rốt cuộc mơ thấy gì, nhưng khả năng là một vài ký ức hồi nhỏ của con bé.

 

Chu Tiểu Hoa đây, chính là vì tận mắt chứng kiến ruột đột ngột qua đời, nên kinh hãi quá độ, khởi động cơ chế bảo vệ của não bộ.

 

Con bé chỉ , mà còn quên mất ký ức hồi nhỏ.

 

Cho nên dù trải qua t.h.ả.m cảnh, con bé vẫn giữ vẻ ngây thơ hồn nhiên, cũng sẽ chút ngần ngại mà gọi Giang Nhu là .

 

Con bé thật sự coi Giang Nhu như ruột của .

 

Trong giấc mơ đêm qua, ký ức quá khứ cuồng, tấn công não bộ của Chu Tiểu Hoa, khiến con bé đau đớn khó chịu.

 

Bây giờ khi ngủ một giấc thật sâu, cơ chế bảo vệ của não bộ phục hồi, cùng với cơn ác mộng đêm qua, và cả sự khó chịu ban ngày, tất cả đều quên mất.

 

“Không , quên thì quên thôi. Chúng nghĩ đến những chuyện đó nữa, Tiểu Hoa chỉ cần mãi mãi vui vẻ là .”

 

Giang Nhu cúi đầu, hôn lên trán Chu Tiểu Hoa.

 

Một cái chạm mềm mại ấm áp, mang theo sự cưng chiều nồng nàn.

 

Chu Tiểu Hoa thích.

 

Cô bé giơ tay lên, sờ sờ trán, chọc chọc má.

 

Hướng về phía Giang Nhu ngọt ngào.

 

【Chỗ cũng ~ Mẹ ơi, hôn hôn ~】

 

 

Loading...