Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 264: Gọi Mẹ, Tiểu Hoa Nói Chuyện Rồi ~
Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:53:05
Lượt xem: 241
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lương Quang Minh chắc chắn là thích Lâm Ngọc Lan.
Chỉ điều Giang Nhu đoán tình yêu sâu đậm đến mức nào.
Ngay cả bàn tay vàng của cô, cũng nhạy bén.
Sự tồn tại của Lâm Ngọc Lan và Lương Quang Minh, trong nguyên tác chính là những nhân vật công cụ từ đầu đến cuối.
Ngay cả một chi tiết nhỏ nhặt cũng tìm thấy.
Tất cả thông tin đều là khi Giang Nhu bước thế giới , mới từ từ tìm hiểu .
Cho nên dù cô bây giờ sự tồn tại của tình cảm , nhưng tình cảm rốt cuộc thể cho Lâm Ngọc Lan bao nhiêu hy vọng, Lương Quang Minh thể gánh vác bao nhiêu trách nhiệm trong đó, Giang Nhu thể đoán .
Đó cũng là lý do Giang Nhu dám thẳng cho Lâm Ngọc Lan.
Lâm Ngọc Lan từng trải qua nhiều năm yêu thầm chua xót như , bây giờ khó khăn lắm mới buông xuống , đặt bộ trọng tâm đứa con.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nếu lúc cho cô tình cảm của Lương Quang Minh, vạn nhất cuối cùng vẫn thắng sự tồn tại của bạch nguyệt quang thì ?
Đến lúc đó, Lâm Ngọc Lan chỉ càng tổn thương sâu sắc hơn.
Sau một hồi suy nghĩ, Giang Nhu cuối cùng vẫn chọn cách tạm thời giấu giếm.
Cô cần quan sát và tìm hiểu Lương Quang Minh nhiều hơn nữa, mới thể quyết định .
Mà mắt.
“Chị Ngọc Lan, đưa Tiểu Hoa cho em , chị nghỉ ngơi một chút.”
Giang Nhu nhẹ giọng với Lâm Ngọc Lan, nhẹ nhàng đón Chu Tiểu Hoa từ lòng cô.
Cả hai đều hết sức cẩn thận.
Chu Tiểu Hoa như một cục bột nếp nhỏ, mềm mại, dẻo quẹo, nhỏ mềm.
Cô bé khẽ nghiêng , trong lòng Giang Nhu.
Mềm mại áp sát.
Cô bé ngủ lơ mơ, miệng nhỏ mấp máy, hình như chút tỉnh giấc.
Giang Nhu lập tức từ từ đung đưa cánh tay, âm thầm dỗ dành.
Trên khuôn mặt nhỏ của Chu Tiểu Hoa, miệng vẫn mấp máy, dường như rên rỉ.
Cô bé mơ màng một cái, áp sát Giang Nhu, dùng khuôn mặt nhỏ dụi dụi.
“Mẹ ơi…”
Một âm thanh nhỏ bé, mơ hồ rõ truyền .
Giang Nhu vẫn đang ôm Chu Tiểu Hoa, nhẹ nhàng đung đưa, nhưng trong khoảnh khắc, động tác của cô đột ngột dừng .
Khoan !
Vừa đó là —— âm thanh!
Là âm thanh!
Tiếng “” mơ hồ đó, là từ miệng Chu Tiểu Hoa phát ?
Giang Nhu hoảng hốt mà dám tin, trợn tròn mắt về phía Lâm Ngọc Lan bên cạnh.
Vẻ mặt của Lâm Ngọc Lan lúc , giống hệt như Giang Nhu.
Một vẻ mặt kinh ngạc.
Giọng Lâm Ngọc Lan run rẩy: “A Nhu, Tiểu Hoa… Tiểu Hoa… con bé chuyện !”
“Chị Ngọc Lan, chính là Tiểu Hoa chuyện!”
Giang Nhu lẩm bẩm lặp , niềm vui trong lồng n.g.ự.c thể nào kìm nén .
Hai đối mặt , nụ mặt , mừng rỡ thành tiếng.
Họ đều Chu Tiểu Hoa câm bẩm sinh, cách đây lâu Giang Nhu còn , đưa Chu Tiểu Hoa lên tỉnh khám bác sĩ, kiểm tra cho con bé, nhất định để con bé bắt đầu chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-264-goi-me-tieu-hoa-noi-chuyen-roi.html.]
Không ngờ nhanh như , họ thể Chu Tiểu Hoa chuyện.
Một âm thanh ngắn ngủi yếu ớt, giống như pháo hoa trong đêm tối, rực rỡ vô cùng.
Giang Nhu rạng rỡ, đồng thời còn mang theo một tia kiêu hãnh.
Cô giống như một ruột, nhịn mà với Lâm Ngọc Lan.
“Chị Ngọc Lan, Tiểu Hoa nhà em năng khiếu âm nhạc đặc biệt , chỉ cần là bài hát em hát qua một , con bé đều nhớ , còn thể gõ giai điệu một cách chính xác, cũng thể dùng kèn harmonica thổi . Đợi con bé thể , là thể hát, đến lúc đó đợi con bé lớn lên, em cho con bé học trường âm nhạc, chuyên học hát và chơi đàn, trở thành một ca sĩ tài giỏi.”
Nói về tương lai của con trẻ, Giang Nhu ngớt, niềm vui thể nào ngăn .
Lâm Ngọc Lan một Giang Nhu như , vẻ mặt xúc động, còn một chút phức tạp.
Cô chút hâm mộ : “A Nhu, Tiểu Hoa ba như em thật .”
“ , chị Ngọc Lan, chị chơi đàn accordion ? Hồi nhỏ cũng học qua ?”
Giang Nhu hỏi về chuyện đêm qua, khi Lâm Ngọc Lan giúp họ lên sân khấu.
Lâm Ngọc Lan gật đầu: “Ừ, học qua . Hồi nhỏ học, nhưng học lâu, đó ba chị cho học nữa, họ học cái đó vô dụng.”
Chỉ học một thời gian ngắn, nhiều năm như chơi đàn.
Lâm Ngọc Lan chỉ cần khi lên sân khấu, thử vài nốt đơn giản, là thể sân khấu chơi như .
Hai chữ “học qua” mà Lâm Ngọc Lan , chắc chắn đơn giản như .
Đằng chắc chắn ẩn giấu sự yêu thích, một niềm đam mê của cô.
Cho nên mới nhiều năm như cũng quên.
Tuy Lâm Ngọc Lan từng thẳng, nhưng giữa những dòng chữ của cô, vẫn ngừng bộc lộ sự áp đặt của gia đình, những bậc cha độc đoán bao trùm nửa đời của cô.
Mới trói buộc Lâm Ngọc Lan chặt chẽ đến .
Như Lâm Ngọc Dao, thích ca hát nhảy múa, thể đoàn văn công.
Lâm Ngọc Lan thích chơi đàn accordion, cha một câu “học cái vô dụng”, cho cô học nữa, ngay cả chạm một chút cũng .
Trong khí gia đình như , Lâm Ngọc Lan bây giờ vẫn dịu dàng lương thiện đến thế, e rằng Lâm Ngọc Dao trọng sinh bao nhiêu , cũng .
Giang Nhu Lâm Ngọc Lan, chìm trong im lặng.
Lâm Ngọc Lan kỳ lạ hỏi: “A Nhu, gì?”
“Em đang nghĩ đến đêm qua, lúc chị Ngọc Lan lên sân khấu chơi đàn accordion, chơi thật, còn hơn cả Hàn Chung Thư!”
Giang Nhu hết lời khen ngợi.
Lâm Ngọc Lan : “Chị còn cảm ơn em, cho chị cơ hội lên sân khấu . Nếu lên sân khấu, chị sắp quên mất cảm giác đó… chính là cảm giác điều thích, cảm giác tự do tự tại đó… Nếu như , chị cũng nhanh như mà nghĩ thông suốt chuyện con cái. A Nhu, cảm ơn em.”
Trên sân khấu, khi ngón tay lướt phím đàn trắng đen, khi tiếng nhạc bay bổng.
Lâm Ngọc Lan của thời thiếu nữ, một nữa trở về cơ thể cô.
Bây giờ, bên cạnh cô còn cha , thích gì, là thể nấy.
Cô như một con bướm, cảm giác tự do tự tại đó, thật !
Cô thích con, giữ con.
Chuỗi sự việc , liên kết với , mới tháo gỡ khúc mắc đè nặng trong lòng Lâm Ngọc Lan nhiều năm.
【Chị con của chị, cả đời đều tự do tự tại, những gì nó , bất kể như thế nào cũng …】
Giang Nhu hiểu những lời đây của Lâm Ngọc Lan.
Không ngờ một gây chuyện của Lâm Ngọc Dao, tình cờ giúp Lâm Ngọc Lan tháo gỡ khúc mắc.
Nghĩ đến như , mối quan hệ nhân quả cũng thật thú vị ~
Ngay đó.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
“Chị Ngọc Lan, chị Ngọc Lan, chị ở đó ? Không , em gái chị xảy chuyện …”