Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 261: Cô Bé Đáng Thương (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-24 13:38:08
Lượt xem: 201
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sợ… sợ mất vía?
Là một của thế kỷ 21, Giang Nhu đối với hai từ vô cùng xa lạ.
Triệu Quế Phân một cách chắc nịch.
Bà gật đầu mạnh.
“Trẻ con nhẹ vía, khi kinh sợ dễ mất vía, là chuyện thường xuyên xảy , hai thằng nhóc nhà chị, đừng bây giờ khỏe mạnh như , hồi nhỏ cũng từng mất vía.”
“Trẻ con mất vía, thường sốt, chỉ là thút thít khó chịu, ngừng, dỗ thế nào cũng nín, rõ ràng là trong khó chịu.”
“Chỉ là Tiểu Hoa nhà em , nên chị nhất thời cũng nghĩ . Em là dọa sợ, chị mới nghĩ đến. Đây chắc chắn là mất vía !”
Giang Nhu xong lời giải thích , trong lòng bán tín bán nghi.
Tình hình của Chu Tiểu Hoa, quả thực giống với những gì Triệu Quế Phân .
mà hồn phách…
Một xuyên như cô, còn thể đổi linh hồn, tư cách gì mà tin!
Huống chi…
Giang Nhu cẩn thận nghĩ chuyện tối qua, chỉ tiếng sấm, mà còn mưa to, bộ phim chiến tranh.
Bộ phim đó đối với lớn mà , thật sự , cảnh chiến đấu và cái c.h.ế.t vô cùng bi tráng, nhưng đối với một đứa trẻ 4 tuổi thì ?
Dù Giang Nhu lúc đó che mắt Chu Tiểu Hoa, nhưng tiếng nổ, Chu Tiểu Hoa vẫn thể thấy.
Đến khi đêm khuya tĩnh lặng, biến thành cơn ác mộng sấm chớp đan xen.
Một đứa trẻ , ngay cả sự sợ hãi cũng chỗ để trút .
Giang Nhu ôm Chu Tiểu Hoa nhỏ bé trong lòng, một hồi suy nghĩ, ngẩng đầu về phía Triệu Quế Phân.
“Chị Quế Phân, trẻ con mất vía thì thế nào ạ?”
“Vậy thì gọi vía. mà… các em là học, chịu tin cái ?”
“Em tin!” Giang Nhu nghiêm túc gật đầu, ánh mắt khẩn thiết chăm chú Triệu Quế Phân: “Chị Quế Phân, em bằng lòng thử một .”
“Vậy , chị về chuẩn một ít đồ, em đợi nhé…”
Triệu Quế Phân vội vã rời .
Chẳng bao lâu , bà vội vã , tay cầm ít đồ vật.
Một chiếc bát lớn, một túi kê vàng óng, một miếng vải đỏ.
Và cả mấy cành cây.
Triệu Quế Phân vẫn yên tâm liếc Giang Nhu một cái, Giang Nhu bà gật đầu, bà mới yên tâm.
“Em Nhu, cành cây là cành đào.”
Cành đào là thứ , thể gọi hồn.
Triệu Quế Phân bẻ gãy cành đào, thành ba cành nhỏ, lấy một cuộn chỉ đỏ, quấn chúng với .
Sau đó bà nhét cành đào tay nhỏ của Chu Tiểu Hoa.
Chu Tiểu Hoa lơ mơ, bàn tay yếu ớt cầm .
Giang Nhu đặt lòng bàn tay lên, bao lấy cả tay nhỏ của Chu Tiểu Hoa mà nắm chặt.
Ngay đó.
“Em Nhu, em yên tâm, ở quê chị đều như , Đại Hổ Tử và Tiểu Hổ Tử nhà chị cũng thử qua , linh lắm.”
Nói .
Triệu Quế Phân đổ đầy kê bát lớn, dùng vải đỏ bọc miệng bát .
Chuẩn xong, úp ngược cả chiếc bát lớn, treo lơ lửng trán của Chu Tiểu Hoa.
Từ từ, bắt đầu xoay tròn.
Đầu tiên là ngược chiều kim đồng hồ bảy vòng.
Tiếp theo là thuận chiều kim đồng hồ bảy vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-261-co-be-dang-thuong-2.html.]
Trong lúc từ từ xoay bát kê, còn ngừng chuyện.
Triệu Quế Phân nhẹ nhàng gọi tên Chu Tiểu Hoa, hết đến khác, gọi con bé về nhà.
Đồng thời còn một lời chúc phúc, như là thể khỏe mạnh, vạn sự thuận lợi, vĩnh viễn ốm đau.
Đều là những lời chúc phúc mộc mạc nhất.
Từng tiếng một, gọi đứa trẻ về nhà.
Quá trình gọi là “gọi vía”, cũng gọi là “phép thu kinh bằng kê”.
Làm xong những việc .
Triệu Quế Phân đặt bát lớn xuống, ghé sát , vội vã hỏi.
“Thế nào? Thế nào? Tiểu Hoa đỡ hơn chút nào ?”
Giang Nhu vẫn luôn ôm Chu Tiểu Hoa, đỡ hơn cô thật sự , nhưng trong lòng cô thì hơn một chút.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Đặc biệt là khi ngừng Triệu Quế Phân “Con ơi, về ”, cứ như thể Chu Tiểu Hoa thật sự trở về.
“Chị Quế Phân, cảm ơn chị, em cảm thấy tác dụng, Tiểu Hoa nhất định sẽ khỏe .”
Giang Nhu chân thành .
Triệu Quế Phân thấy cô yên tâm hơn một chút, cũng theo đó mà yên tâm phần nào.
“Em Nhu, con cái mà, đều là sinh mệnh của cha , một chút đau đầu sổ mũi, cũng lo lắng yên. Em cũng đừng quá căng thẳng, sẽ , chắc chắn sẽ .”
Triệu Quế Phân ở với Giang Nhu một lúc lâu, khi rời chỉ giúp Giang Nhu dọn dẹp bãi nôn trong sân, mà còn bảo Giang Nhu trưa nay cần vội, bà sẽ nấu nhiều cơm một chút, mang sang cho Giang Nhu.
Chu Tiểu Hoa dựa lòng Giang Nhu, vẫn luôn lơ mơ.
Giang Nhu thử đặt Chu Tiểu Hoa xuống, thẳng sẽ thoải mái hơn một chút.
cô mới buông tay, Chu Tiểu Hoa khó chịu nhíu mày, dường như đang thút thít kêu đau.
Giang Nhu lập tức bế con bé lên, ôm lòng, nhẹ nhàng vỗ về từng chút một.
Giống như dỗ trẻ sơ sinh, dỗ dành con bé.
…
(Đây là phương pháp dân gian, cơ sở khoa học, vẫn nên chữa bệnh theo khoa học.) (Cô bé đáng thương chỉ là gặp ác mộng, , chỉ âm thầm khó chịu)
…
Giang Nhu cứ ôm như , ôm suốt cả một buổi sáng.
Cô thỉnh thoảng bế Chu Tiểu Hoa dậy, dừng dừng, nhẹ nhàng hát ru, cũng Chu Tiểu Hoa thấy .
Nếu , chắc sẽ thoải mái hơn một chút.
Dù thể chất của Giang Nhu đến , cánh tay ôm lâu cũng mỏi đau.
cô nỡ buông Chu Tiểu Hoa .
Bữa trưa hôm nay, mang cơm đến chỉ Triệu Quế Phân, mà còn cả Lâm Ngọc Lan.
Hai họ gặp ở cửa nhà Giang Nhu.
Lâm Ngọc Lan vốn đến để trò chuyện với Giang Nhu, Chu Tiểu Hoa ốm, lập tức lo lắng tăng tốc bước chân.
Vào đến nơi.
Lâm Ngọc Lan thấy Giang Nhu đang bế con, và cả khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Chu Tiểu Hoa, lập tức hạ thấp giọng.
“Tiểu Hoa ốm ? Sao , đỡ hơn chút nào ?”
“Chắc là dọa sợ . Cả buổi sáng đều ngủ, trông vẻ hơn lúc đầu một chút, nhưng vẫn tỉnh.”
Trái tim lo lắng của Giang Nhu, vẫn từng buông xuống.
Lâm Ngọc Lan Chu Tiểu Hoa, vẻ mặt mệt mỏi của Giang Nhu.
“Em Nhu, em đưa Tiểu Hoa cho chị, chị bế cho. Em ăn cơm , đừng để đứa nhỏ khỏe, mà lớn mệt ngã đấy.”
Giang Nhu suy nghĩ một chút, gật đầu.
khi giao Chu Tiểu Hoa cho Lâm Ngọc Lan, cô vẫn chút yên tâm.
Chu Tiểu Hoa nhát gan, sợ lạ.
Lúc tỉnh , bây giờ ngủ chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn, cũng chịu để khác bế .