Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Về Thập Niên 70 - Chương 11: Một đóa hoa của khu tập thể quân doanh

Cập nhật lúc: 2025-10-20 12:52:30
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Bên .

 

Văn phòng bộ chỉ huy, cũng là sở chỉ huy của quân doanh.

 

Một tòa nhà xi măng hai tầng trông vô cùng đơn giản, là ngôi nhà nhất hòn đảo.

 

Trong văn phòng.

 

Chu Trọng Sơn đang cúi đầu xem tài liệu gì đó, khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc vô cùng chăm chú.

 

Khi đoàn trưởng đoàn hai Triệu Quốc Thắng đẩy cửa , vặn thấy cảnh tượng đó.

 

Không đợi Triệu Quốc Thắng mở miệng, chỉ thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân, Chu Trọng Sơn đột nhiên giật .

 

Anh lập tức gấp tài liệu trong tay , cất ngăn kéo.

 

Triệu Quốc Thắng thấy , liền .

 

“Lão Tam, xem cái gì thế? Trong văn phòng , lẽ cơ mật quân sự cao cấp gì, mà ngay cả cũng xem ?”

 

Triệu Quốc Thắng là Đông Bắc, tính tình thẳng thắn đặc trưng của Đông Bắc, cũng hình cao lớn đặc trưng của Đông Bắc.

 

Chỉ là năm nay 35 tuổi, rời khỏi tiền tuyến nhiều năm, cơ thể phát tướng, béo hơn nhiều.

 

Về cái tên “Lão Tam”.

 

Là vì Chu Trọng Sơn trong nhà, là con thứ ba.

 

Đến quân đội, vặn là đoàn trưởng đoàn ba, cũng là thứ ba.

 

Trên đảo tổng cộng năm đoàn, trong năm đoàn trưởng, Chu Trọng Sơn là trẻ nhất, cũng là duy nhất kết hôn.

 

Các đoàn trưởng khác kết hôn, ngày thường đều thích trêu chọc Chu Trọng Sơn vài câu.

 

Những lời đùa cợt, thường xuyên .

 

Chu Trọng Sơn nay đều bình tĩnh trầm .

 

Không tham gia chủ đề, cũng để trong lòng.

 

 

Phản ứng của Chu Trọng Sơn, vô cùng vi diệu, mặt thoáng qua một tia bối rối.

 

Anh , “Không tài liệu quân sự.”

 

Về việc đó là gì, .

 

Bởi vì đó là… hồ sơ cá nhân mà Giang Nhu đưa cho .

 

Thông tin đó đơn giản rõ ràng, lý lịch học tập và công tác từ nhỏ đến lớn của Giang Nhu, cùng với một thông tin cơ bản như ngày tháng năm sinh.

 

Đồng thời…

 

Trên đó, còn dán một tấm ảnh của Giang Nhu.

 

Nhỏ, đen trắng, ảnh thẻ một inch.

 

Giang Nhu trong ảnh, trông trẻ hơn một chút, chắc là chụp lúc học, nhiều nhất cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi.

 

Lúc đó cô, còn má phính, tóc ngắn hơn bây giờ một chút.

 

Bím tóc ngắn, tết thành hai bên, yên tĩnh rũ vai.

 

Thanh thuần sạch sẽ như nước suối.

 

Còn bây giờ cô, thêm một chút quyến rũ minh diễm đặc trưng của phụ nữ.

 

Chu Trọng Sơn tấm ảnh đó, bất giác ngẩn ngơ, mới để ý đến tiếng bước chân của Triệu Quốc Thắng, một màn hoảng loạn trốn tránh.

 

Cũng may Triệu Quốc Thắng cũng để ý.

 

Anh văn phòng, từ một góc lấy một chiếc giường gấp bằng dây thép, và một chiếc chăn quân dụng.

 

Vừa trải giường, lưng về phía Chu Trọng Sơn chuyện.

 

“Chu Trọng Sơn, nhóc , thật tài! Lại giấu một cô vợ xinh như hoa như ngọc ở nông thôn, nhịn đến bây giờ mới đón về. cho , mới nửa ngày thôi, quân doanh đều vợ là một đại mỹ nhân, chính là một đóa hoa của khu tập thể quân doanh. Làm cho đám doanh trưởng, liên đội trưởng , ghen tị c.h.ế.t .”

 

Chu Trọng Sơn trầm giọng, “Cô là vợ .”

 

“Bây giờ , thể ? Con gái nhà đều chủ động tìm đến cửa, chính là để kết hôn với , nhóc lẽ đang ở trong phúc mà phúc ?”

 

Triệu Quốc Thắng chuyện, đầu Chu Trọng Sơn một cái.

 

Không .

 

Nhìn một cái, mới phát hiện gì đó .

 

“Trời ơi! Chu Trọng Sơn, lẽ thật sự vì hai đứa nhỏ , mà ngay cả cô vợ xinh như cũng từ bỏ? Định cả đời độc ?”

 

Triệu Quốc Thắng kinh ngạc thốt lên.

 

Anh Chu Trọng Sơn quan tâm đến hai đứa con của cả và chị cả đến mức nào, cũng Chu Trọng Sơn định con của .

 

Con thể , vợ thể chứ?!

 

Đối mặt với sự chất vấn của Triệu Quốc Thắng, yết hầu Chu Trọng Sơn khô khốc, những lời kiên định như .

 

Triệu Quốc Thắng thấy .

 

Anh với tư cách là từng trải, cũng là một em cùng chiến hào.

 

Anh nhắc nhở vài câu.

 

“Lão Tam, cô vợ của , nếu , đám độc trong quân doanh , chính là một bầy sói đói, đều tranh ! Cậu tự cân nhắc , đừng để hối hận.”

 

Giọng điệu Triệu Quốc Thắng từ tốn chuyện.

 

Chiếc chăn trải tùy tiện giường dây thép, đó hình ngả xuống, liền trực tiếp xuống, ngay cả giày cũng cởi.

 

Chu Trọng Sơn Triệu Quốc Thắng , lông mày lập tức nhíu chặt.

 

Tưởng tượng đến cảnh Giang Nhu một đám đàn ông vây quanh, đáy mắt đen thẳm, thế mà lóe lên một tia lửa giận.

 

Anh vội vàng hít một thật sâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-sac-my-nhan-ve-thap-nien-70/chuong-11-mot-doa-hoa-cua-khu-tap-the-quan-doanh.html.]

 

Đè nén những suy nghĩ nên .

 

Chuyển sự chú ý, sang Triệu Quốc Thắng đang ngủ trong văn phòng bộ chỉ huy ban đêm.

 

“Đoàn trưởng Triệu, về nhà ngủ? Chị dâu lo lắng ?”

 

“Nói đến con mụ đó tức! Từ khi đến hòn đảo , cả ngày chê ngủ rửa chân, thì là chê ngủ rửa mông! Rửa cái gì mà rửa! Lão tử ở tiền tuyến, mười ngày nửa tháng tắm, cũng ! Lúc đó chê. Bây giờ cuộc sống hơn, ngược còn bắt bẻ…”

 

Vợ của Triệu Quốc Thắng, là cùng làng với .

 

Cũng họ Triệu, tên là Triệu Quế Phân.

 

Hai xem như cùng lớn lên, cũng coi như thanh mai trúc mã.

 

Khi còn trẻ kết hôn, đó Triệu Quốc Thắng bộ đội, Triệu Quế Phân vẫn luôn ở quê nhà chờ .

 

Họ kết hôn mười năm, sinh hai đứa con trai.

 

Sau khi Triệu Quốc Thắng đóng quân đảo, đón Triệu Quế Phân và các con về.

 

Ngày thường, vợ chồng họ yêu thương .

 

Chỉ là thói quen sinh hoạt thô kệch của Triệu Quốc Thắng, thường xuyên Triệu Quế Phân chê bai.

 

“Hôm nay dẫn binh lính huấn luyện dã ngoại 30 km, chân bốc mùi hôi, về nhà chắc chắn vợ chê. tự tìm phiền phức nữa, hôm nay ngủ trong văn phòng, sáng mai về ăn sáng…”

 

Triệu Quốc Thắng nhắm mắt chuyện, , liền mơ màng ngủ .

 

Ngược là Chu Trọng Sơn bên cạnh, Triệu Quốc Thắng , một bộ dạng suy tư.

 

Hóa chồng rửa chân, rửa mông, sẽ vợ chê.

 

Sổ tay chồng, ghi nhớ.

 

 

Hôm , sáng sớm.

 

Mặt trời đảo mọc sớm, ánh nắng theo gió biển, sớm chiếu rọi lên mảnh đất .

 

Khi Giang Nhu thức dậy, điều đầu tiên cần giải quyết, là vấn đề quần áo của cô.

 

Sau khi tắm hôm qua, quần áo thể mặc nữa.

 

Chiếc áo sơ mi trắng quá nhỏ, hôm qua khiến cô suýt Chu Trọng Sơn thấy hết, nếu hôm nay mặc, xảy chuyện gì đó như cúc áo bung , thì cô thật sự thể hổ c.h.ế.t .

 

Giang Nhu cũng ngờ rằng, cơ thể của nguyên chủ , vóc dáng còn hơn kiếp của cô.

 

Nơi cần gầy thì gầy, nơi cần thịt thì thịt.

 

Đặc biệt là những đường cong quyến rũ.

 

Những bộ quần áo cũ mà Giang Nhu mang đến cũng phù hợp.

 

Thực sự cách nào, cô chỉ thể tìm trong tủ quần áo.

 

Phòng của Chu Trọng Sơn, tràn ngập thở của một đàn ông độc , trong tủ cũng .

 

Tất cả quần áo, đều gấp ngay ngắn, đều là những khối đậu phụ nhỏ.

 

Quần áo của Chu Trọng Sơn nhiều, ngày thường chỉ vài bộ quân phục để đổi.

 

Ngoài , trong một góc vài bộ mặc cũ, cũng là quân phục.

 

Trên quần áo chỉ miếng vá, mà còn vì giặt quá nhiều , nên co .

 

Giang Nhu cầm quần áo, ướm thử lên , dường như cũng thể mặc.

 

Cô mặc bộ quân phục hải quân màu trắng, tay áo dài cuộn lên, ở khuỷu tay khâu đơn giản vài mũi, liền cố định .

 

Vạt áo quá dài, cô trực tiếp cầm kéo, cắt xoẹt xoẹt.

 

Sau đó nắm lấy góc áo, thắt một nút ở eo.

 

Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, ngay lập tức vặn.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Giang Nhu cúi đầu , vô cùng hài lòng.

 

Khi cô khỏi cửa, phát hiện hai đứa trẻ sớm thức dậy, quần áo vẫn mặc bộ hôm qua.

 

Tuy bẩn, nhưng cúc áo đều cài cẩn thận.

 

Hai đứa nhỏ dọn ghế, mái hiên, sân trống rỗng, hình như đang đợi ai đó.

 

Giang Nhu tò mò chúng vài .

 

Chu Tiểu Xuyên dường như mắt lưng, lập tức đầu , trừng mắt Giang Nhu.

 

Đồng thời bàn tay nhỏ của , ôm chặt lấy Chu Tiểu Hoa bên cạnh.

 

Xem mặt Giang Nhu, vẫn còn ba chữ “mụ đàn bà xa”.

 

Không khí đang vi diệu căng thẳng.

 

Ngoài sân, truyền đến một loạt tiếng bước chân.

 

Vừa thấy âm thanh đó.

 

Chu Tiểu Hoa vui vẻ dậy khỏi ghế, nhảy nhót, như lao ngoài.

 

Cô bé trai Chu Tiểu Xuyên kéo .

 

“Tiểu Hoa, em ngoan, nhanh quá sẽ ngã. Lần em ngã, đau đến rơi nước mắt, nhanh quên ?”

 

Chu Tiểu Hoa , chỉ thể ngoan ngoãn gật đầu, lời xuống.

 

Khuôn mặt ửng hồng của cô bé, vẫn còn nụ ngọt ngào.

 

Ngay cả sói con Chu Tiểu Xuyên, cũng là ánh mắt sáng rực, lấp lánh ngoài cửa.

 

Giang Nhu đều thấy hết.

 

Trong lòng tò mò.

 

Rốt cuộc là ai, thể cho hai đứa trẻ vui vẻ mong chờ như ?

 

 

Loading...