Tuyết Rơi Bạc Mái Đầu - Chương 11 - hoàn

Cập nhật lúc: 2025-11-30 17:32:50
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V8xsrupF2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôi vị minh chủ võ lâm rơi tay đại t.ử của Thánh Đao Môn.

 

Lại ba năm nữa trôi qua, triều đình vì khống chế thế lực giang hồ, bèn lập Võ Lâm Minh.

 

Hồng Trần Vô Định

Từ đó, việc trong giang hồ đều do Võ Lâm Minh thống lĩnh, quản thúc.

 

Kỳ lạ , vị minh chủ đầu tiên của Võ Lâm Minh chính là Dương Vi Tiêu – đại t.ử từng bại tay nữ t.ử vô danh .

 

Có kẻ c.h.ử.i là ch.ó săn của quan phủ.

 

Lại trèo cao mà màng thể diện của giới giang hồ.

 

Dương Vi Tiêu chỉ lạnh nhạt : “Không phục thì đến Võ Lâm Minh lý luận với .”

 

Chúng nhân đều câm như hến, ai dám cãi lời.

 

Kiếm chủ Dung Tưởng Vi phế truất danh hiệu khi trở về Lăng Tiêu Tông, ngôi vị kiếm chủ cũng từ đó mà bỏ trống.

 

Lăng Tiêu Tông mất kiếm chủ trấn giữ, thế lực suy yếu, trở thành kẻ cuối bảng trong bảy đại môn phái.

 

Nay Dương Vi Tiêu minh chủ, rốt cuộc cũng nở mày nở mặt.

 

Dương Vi Tiêu bức tường treo Lăng Tiêu kiếm, trầm mặc suy tư.

 

, nay thống nhất giang hồ, cớ vẫn tìm tung tích của ?

 

Rốt cuộc đang ẩn nơi ?

 

Dung Tưởng Vi bưng một chiếc hộp gấm tiến

 

“Sư , đây là lễ mừng sinh thần mà chọn cho vương phi, xem qua một lượt .”

 

Trong hộp là một đôi vòng ngọc, giá trị liên thành, hiếm khó cầu.

 

Ba năm , thế t.ử kế vị vương vị, đó long trọng tổ chức đại hôn.

 

Dương Vi Tiêu thở dài: “Muội ở thành Lâm An ba năm, vẫn thể tiếp cận vương phi ?”

 

Dung Tưởng Vi c.ắ.n môi, ủ rũ đáp: 

 

“Khắp thành ai chẳng vương gia sủng ái vương phi như trân châu bảo ngọc. Mỗi đến vương phủ, đều giám sát trong tối ngoài sáng. Đừng là quang minh chính đại cầu kiến, ngay cả tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ cũng chẳng thể. Huống hồ, sư cũng , vương phi nhà ưa ngoài dự tiệc, thường căn bản chẳng thể thấy.”

 

Khắp thành Lâm An ai ai cũng rõ, cho vương phi vui, chính là khiến vương gia vui.

 

Thế nhưng, cửa Dương Vi Tiêu thể qua.

 

Thôi thì cứ chờ xem, sớm muộn cũng sẽ cơ hội.

 

Dương Vi Tiêu chỉnh đốn y phục, chuẩn đến vương phủ bẩm báo công vụ.

 

Lúc tới Tàng Phong viện, bỗng một lảo đảo chạy , vặn đụng .

 

Người nọ uể oải buông một câu xin .

 

Dương Vi Tiêu ngẩng đầu , liền c.h.ế.t sững tại chỗ.

 

Là sư .

 

Ba năm gặp, nàng đổi quá nhiều.

 

Năm xưa đỉnh Lăng Tiêu, nàng luôn mặc một thanh y, chẳng thoa son phấn, dung mạo thanh lãnh, mộc mạc mà cao nhã.

 

nay, nàng vận váy lụa yên hà, búi tóc tinh xảo, đôi mắt sáng ngời, môi đỏ răng trắng.

 

Phối cùng khuôn mặt vốn mang vài phần lãnh đạm , thật giống như tiên nữ Quảng Hàn hạ phàm.

 

Nàng chỉnh tà váy, cũng chẳng thêm nào, xoay định rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-roi-bac-mai-dau/chuong-11-hoan.html.]

 

Dương Vi Tiêu nắm lấy tay áo nàng, gấp gáp gọi: “Sư ! Ta tìm bao nhiêu năm , …”

 

Một đạo kiếm khí quét tới.

 

Dương Vi Tiêu buông lỏng tay, chỉ kịp níu lấy một vạt áo.

 

Nếu tránh kịp, e rằng cánh tay chẳng còn.

 

Dương Vi Tiêu ngẩng đầu , chỉ thấy vương gia đang cách đó xa, ám vệ của đang chậm rãi thu kiếm.

 

Ánh mắt lạnh như băng của vương gia khiến lòng run rẩy, vội vàng cúi hành lễ.

 

Thẩm Độ Chu bước tới, nắm lấy tay Trình Linh Vũ.

 

Hắn hạ giọng khẩn thiết: “A Vũ, sai , dám dở trò nữa .”

 

Trình Linh Vũ trừng mắt , lập tức im miệng.

 

Ám vệ nghiêm nghị quát: “To gan! Gặp vương phi còn hành lễ!”

 

Dương Vi Tiêu thấy Thẩm Độ Chu nắm tay Trình Linh Vũ, vốn dĩ choáng váng tâm trí, nay một câu , càng như sấm nổ giữa trời quang.

 

Hắn định quỳ xuống.

 

Lại ai đó đá nhẹ đầu gối.

 

Trình Linh Vũ nhíu mày, thản nhiên phất tay: “Không cần.”

 

Thẩm Độ Chu cứ thế kéo nàng xa.

 

Dương Vi Tiêu chỉ lờ mờ thấy câu :

 

“Thẩm Độ Chu! Ta với Nhược Nhược nhắc đến , vì điều gì khác, chỉ cảm thấy cứng đầu cố chấp, nhất định gánh cả Lăng Tiêu Tông vai. Chàng cần cố ý gọi tới, khiến chịu nhục như . Ta và Dương Vi Tiêu tuy đạo bất đồng, chẳng thể chung đường, nhưng cũng là một kiếm tu!”

 

Dương Vi Tiêu khẽ nhắm mắt, nuốt xuống lệ nóng dâng trào nơi khoé mi.

 

Hắn nhớ đến năm xưa, tuyết trắng phủ đầy Lăng Tiêu phong.

 

Dưới tán tùng già, mỉm : “Tiểu sư , chiêu vẫn học .”

 

Thì , là chuyện của bao nhiêu năm về .

 

, từng : “Nếu yêu, thì là thứ tình cảm mãnh liệt nhất, thuần khiết nhất, giữ gì cả.”

 

May mắn , cuối cùng .

 

Hắn bước khỏi cửa, đuổi theo.

 

Chính là Thẩm Độ Chu chinh tới.

 

Trên cổ vẫn còn vương chút son hồng.

 

Thẩm Độ Chu Dương Vi Tiêu, ánh mắt âm trầm.

 

Dương Vi Tiêu im lặng giây lát, hai tay dâng lên một góc áo xé rách lúc nãy.

 

Thẩm Độ Chu nhận lấy, cằm khẽ hất lên, ý bảo cởi áo ngoài.

 

Dương Vi Tiêu mờ mịt hiểu.

 

Chỉ Thẩm Độ Chu lạnh lùng phán: 

 

“Phu nhân đá ngươi, ngươi giữ áo giữ đầu gối, tự ngươi chọn.”

 

Dương Vi Tiêu c.ắ.n răng cởi áo, trong gió lạnh nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm c.h.ử.i thầm: "Đồ điên!"

 

Hoàn.

Loading...