Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tuyết Ngục - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-02-03 01:50:53
Lượt xem: 189

Thực ra, cha ta làm quan đã đủ lớn rồi. Ông hoàn toàn có thể đổi sang một đệ phủ  khang trang hơn, nạp thêm vài thiếp thất, mua thêm người hầu kẻ hạ. Nhưng ông không làm vậy, vẫn sống cuộc sống đạm bạc giản dị. Lương bổng của ông đã tiêu vào đâu nhỉ? Có lẽ, tất cả đều dành cho chiếc vòng ngọc đỏ ta đeo trong ngày xuất giá.

 

Phía tây sân là phòng ngủ cũ của ta. Nói thật, ta cũng chưa từng ở đó nhiều. Trước khi rời khỏi nhà, ta phần lớn thời gian ở lại nhà họ Yến, nhưng cha ta vẫn giữ phòng này cho ta, dù đã bao năm trôi qua, ông vẫn không thay đổi.

 

Vài năm không có ai quét dọn, giường chiếu đã phủ một lớp bụi dày. Ta dọn dẹp những tấm chăn gối đã lâu không ai động tới, và từ dưới gối rơi ra một vật. Ta cầm lên xem, nhận ra đó là đôi bao gối ta đã tự tay khâu cho cha trước khi lên đường đi kinh thành.

 

Bấy nhiêu năm trôi qua, đôi bao gối vẫn còn mới như ban đầu, ông chưa từng dùng nó lần nào. Cha ta đã xem nó như bảo vật mà cất giữ. Khi ông ngồi một mình bên giường ta, cầm đôi bao gối ấy nhìn tới nhìn lui, liệu ông đã nghĩ gì trong lòng?

 

Cha ta chưa từng nói cho ta biết, và ta cũng sẽ chẳng bao giờ biết được nữa.

 

19

 

Đứa bé trong bụng làm ta khổ sở vô cùng, thân thể của ta vẫn lúc tốt lúc xấu. Lý Mộ Thần không ngừng chăm sóc ta, hắn không yên tâm giao ta cho ai khác. Khi ta ngủ, hắn sẽ tranh thủ đến quan dịch xem qua mấy tấu sớ từ kinh thành gửi tới, đợi đến lúc đoán rằng ta sắp tỉnh, lại vội vàng trở về bên ta.

 

Nhưng trong lòng ta lại không hề mong muốn sớm hồi phục. Chỉ cần kéo dài thêm một ngày, là ta có thể ở lại nhà thêm một ngày, tránh trở về hoàng cung thêm một ngày.

 

Ta mơ màng ngủ, không phân biệt được đâu là ngày, đâu là đêm. Trong lúc mơ hồ giữa tỉnh và mộng, ta lại nhìn thấy cha. Đó là thời điểm khi ta còn rất nhỏ, mái tóc của ông vẫn còn đen.

 

Lúc cha mới đưa ta đến nhà họ Yến, mỗi ngày ta đều nhớ ông da diết. Ban ngày có thể đỡ hơn, nhưng chỉ cần đến buổi hoàng hôn, ta lại kéo tay Thu di, dẫn đến ngõ nhà họ Yến để ngóng xem hôm nay cha có đến đón ta không. Thế nhưng, lần nào cũng không đợi được ông.

 

Hồng Trần Vô Định

Mãi đến khi cha thực sự đến thăm ta, ta ôm chặt lấy cổ ông không chịu buông. Ta vùi mặt vào vai ông, nức nở nói: "Cha ơi, đừng bỏ Tuyết Nhi nữa, Tuyết Nhi muốn về nhà với cha." Cha đặt ta lên đầu gối, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười. Ông lau nước mắt cho ta và nói: "Cha sẽ không bao giờ bỏ Tuyết Nhi đâu. Cha bận, đợi cha xong việc sẽ đến thăm con ngay, được không?"

 

Ta tỉnh giấc trong tiếng khóc nức nở. Khi tỉnh lại, ta mới nhận ra rằng lần này, cha thực sự đã bỏ ta mà đi.

 

Trong cơn mơ hồ, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng chó sủa, cùng tiếng người lớn tiếng xua đuổi, tiếng sủa vang lên càng lúc càng thê lương.

 

Ta chợt hiểu ra điều gì đó, không kịp mang giày, ta loạng choạng chạy ra ngoài.

 

Mấy tên lính cầm trong tay những cây gậy lớn, đang bao vây và xua đuổi một con ch.ó nhỏ chân ngắn màu vàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tuyet-nguc/chuong-54.html.]

 

Ta chen qua đám người, lao vào ôm lấy con chó, che chắn cho nó khỏi những cú đòn roi. Ta hét lên điên cuồng: "Dừng tay, các ngươi dừng lại ngay!"

 

Con chó nhỏ rúc vào lòng ta, chân nó bị đánh đến chảy máu, đau đớn phát ra những tiếng rên rỉ.

 

Những tên lính nhìn thấy ta, sợ hãi quỳ rạp xuống. Chúng không sợ ta, mà sợ Lý Mộ Thần. Nếu vô tình làm ta bị thương, chủ nhân của chúng - người mà bấy lâu chúng hết lòng bợ đỡ - chắc chắn sẽ không tha thứ.

 

Một tên lính can đảm hơn, cúi đầu run rẩy nói: "Thưa nương nương, dạo này con ch.ó hoang này thường xuất hiện ở đầu ngõ, thuộc hạ sợ nó quấy rối giấc ngủ của nương nương, nên mới định đuổi nó đi..."

 

Ta ôm chặt con ch.ó trong lòng hơn: "Đây không phải chó hoang! Không phải chó hoang..."

 

Chưa nói hết lời, ta đã cảm thấy nghẹn ngào, ấm ức muốn khóc.

 

"Đây không phải là chó hoang. Đây chính là Oa Đầu, ta vừa nhìn đã nhận ra nó."

 

Yến bá phụ và Thu di không bao giờ bạc đãi nó, ắt hẳn là nó tự trốn ra ngoài. Mỗi ngày nó đều đến trước cửa nhà, là đang chờ phụ thân của ta trở về.

 

Ta ôm Oa Đầu vào nhà, cẩn thận băng bó vết thương trên chân nó. Ta nghĩ nó cũng nhận ra ta, nó nằm phục trên chân ta, không ngừng l.i.ế.m tay ta. Ta như trở lại thuở còn bé, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó. Oa Đầu của ta, nó đã già rồi. Khi ta rời khỏi nhà, nó còn chưa đến một tuổi. Lúc đó ta mười một tuổi, giờ đây đã mười hai năm trôi qua, ta đã hai mươi ba tuổi, rời xa cố hương mười hai năm.

 

Trong mười hai năm ấy, Nhuyễn Viễn Quan đã chẳng còn lại ai mà ta quen thuộc. Yến bá phụ đã từ quan, cùng Thu di trở về quê nhà. Ta đã từng nghĩ đến việc có nên ghé thăm họ, nhưng ngại thân phận của Lý Mộ Thần, lại sợ gặp người cũ chỉ làm lòng thêm nặng nề, nên cuối cùng ta từ bỏ ý định đó.

 

Giữa ta và Nhuyễn Viễn Quan, giờ chỉ còn lại sợi dây liên kết duy nhất là Oa Đầu.

 

Ta ở Nhuyễn Viễn Quan mười ngày, cuối cùng cũng đến lúc phải lên đường. Lý Mộ Thần lo lắng về Trường An, mong muốn trở về càng sớm càng tốt. Lúc hắn truy đuổi ta, rời cung trong lúc vội vàng, nếu không trở về, triều đình ắt sẽ rối ren.

 

Trước khi rời đi, ta một mình leo lên tường thành của Nhuyễn Viễn Quan.

 Ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve từng vết tích trên tường thành, ngọn gió thổi qua vẫn mạnh mẽ, in dấu thời gian lên mỗi viên gạch. Ở nơi xa xăm, mây trắng tựa ngàn năm, tuyết phủ kín đỉnh núi, còn lòng ta, bao nhiêu nhiệt huyết đã hóa thành sự luyến lưu sâu đậm với mảnh đất này, chôn giấu trong tiếng gió thổi.

Loading...