Tuyệt Đỉnh Vương Phi - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-07-07 23:21:19
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặc Lương đại nhân tức giận: "Nếu ngươi thừa nhận là ngươi gây nên, vì còn ngươi vô tội? Ngươi vô cớ tổn thương thứ mẫu cùng thứ , dựa theo luật pháp mà thì chính là tội."
Thương Mai bình tĩnh : "Đại nhân nếu hỏi , tại hỏi cớ gì tổn thương họ họ ?"
Lương đại nhân vui : "Dù là từ nguyên nhân gì, ngươi đều thể đánh thương như . Thứ mẫu tuy là , nhưng cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi đánh trọng thương các nàng là phạm luật pháp. Lại còn ngay mặt Thái tử điện hạ và công chúa dám vô tội? Thân là tướng phủ đại tiểu thư, ngươi thể bất nhân bất hiếu, còn mặt dày vô sỉ như chứ?"
Mộ Dung Tráng Tráng Lương đại nhân , nhíu mày, đây là những lời thẩm vấn ? Sự thật hỏi, chỉ nhắm chỉ trích đạo đức, xem nãy nàng với Thương Mai và lão Thất cách nào việc thiên vị là sai , bởi vì việc thiên vị .
Nàng đang định lên tiếng tương trợ thì Thương Mai lên tiếng: "Đại nhân, mẫu là chủ mẫu đương thời của tướng phủ, tuy phong tước hiệu nhưng là nhất phẩm Thừa tướng phu nhân đương triều đàng hoàng, một vị phu nhân nhất phẩm đương triều mưu hại, đẩy xuống xe ngựa, đại nhân nhận thấy tính nghiêm trọng của chuyện ở chỗ nào?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Lương đại nhân ngẩn : "Có loại chuyện ?"
"Mẫu đang đường từ trong cung trở về phủ, là thứ mẫu và thứ đẩy mẫu xuống khỏi xe ngựa dẫn đến trọng thương, hai mắt mù, là đại tiểu thư của tướng phủ, xin hỏi đại nhân, từ luật pháp của Đại Chu và lễ nghĩa mà , quyền trừng trị hung thủ mưu hại mẫu hả?"
Từng câu từng chữ của Thương Mai đanh thép rõ ràng, luận từ luật pháp cho đến lễ nghĩa, tuy câu chữ ngắn gọn nhưng một giọt nước cũng thể lọt, cơ hồ khiến cho Lương đại nhân thể cãi .
Lương đại nhân chỉ đành về phía phu nhân Nguyệt Nhung: "Trần Thị, Hạ Thương Mai xác nhận ngươi đẩy chủ mẫu xuống xe ngựa dẫn đến trọng thương mù mắt, ngươi giải thích gì trong chuyện ?"
Phu nhân Nguyệt Nhung hô to oan uổng: "Đại nhân, tuyệt đối là oan uổng, thể chuyện ác độc tới như ?"
"Chuyện xảy rốt cuộc là như thế nào? Ngươi cụ thể cho bổn quan ." Lương đại nhân tuy thần sắc ngưng trọng nhưng giọng điệu cũng hết sức ôn hòa.
Phu nhân Nguyệt Nhung : "Bẩm đại nhân, chuyện là như , đêm qua cung tham gia yến hội, lúc khỏi cung thì quá giờ Hợi buổi tối, tướng gia đưa đám xuất cung, cùng Thái phó đại nhân uống một ly nên bảo phu nhân và đưa Oanh Nhiễm trở về phủ . Lúc khỏi cung, chuyện vẫn luôn là êm , phu nhân mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút, cho phép và Oanh Nhiễm chuyện, đó Oanh Nhiễm vô tình câu lo âu Thái tử, phu nhân liền nhất thời nổi đóa, mắng nhiều nhiều lời khó . Phu nhân Oanh Nhiễm tự trọng, mất mặt, nên cầu xin cho thái từ. Mới đầu và Oanh Nhiễm đều dám đáp lời, bà ở trong phủ giờ vẫn tính khí , nghĩ là cứ để mặc cho bà phát tiết một trận cũng . Ai ngờ càng mắng càng quá đáng, nhục và Oanh Nhiễm. Ta thật sự là nhịn , liền mở miệng đáp mấy câu, mấy câu cũng quá, phu nhân liền như phát điên đánh đập , tát tới tấp mặt , Oanh Nhiễm kéo bà , ngăn ở giữa và bà . Bà thấy đánh thì liền vén rèm lên nhảy xuống, khi nhảy xuống còn ném lời để cho mãi mãi gánh lưng tội danh mưu hại chủ mẫu."
Phu nhân Nguyệt Nhung hết sức sinh động, hình tượng, ngay cả động tác cũng thêm thắt . Sự bi phẫn trong đáy mắt cũng che giấu , phảng phất như là ấm ức vô cùng lớn.
"Sau đó thì ?" Lương đại nhân thấy Thương Mai cãi , liền hỏi tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyet-dinh-vuong-phi/chuong-119.html.]
"Sau khi bà nhảy xuống bao lâu thì xe ngựa tới ngăn , là thị vệ của công chúa, họ chúng dính vụ án thương khác, dẫn trở về thẩm vấn. Trên đường trở về vặn gặp Thái tử, điện hạ chúng liên lụy án thương khác nên cũng theo xem thế nào. Đến y quán bên , chúng mới thì là công chúa và Hạ Thương Mai cứu phu nhân lên. Công chúa hỏi tới nguyên do, còn kịp thì Hạ Thương Mai tiến lên kéo tóc đến cửa, nàng khỏe, giống như là đẩy chỗ c.h.ế.t bằng. Nàng kéo đập phía cửa, cầu xin tha thứ như thế nào cũng chút lưu tình, kéo đập tường. Nàng vẫn chịu tha cho , cầm một cái chủy thủ sắc bén chặt ngón tay . Oanh Nhiễm chạy lên cứu thì liền nàng dùng chủy thủ hủy dung, một mặt đầy m.á.u b.ắ.n tứ tung mà nàng vẫn còn đang lạnh."
Bà kể hết sức cặn kẽ quá trình Thương Mai tay, thậm chí ngay cả biểu cảm nhạt mặt như cũng bỏ sót. Nếu là nội tình thì chỉ sẽ cảm thấy Hạ Thương Mai tàn bạo mà thôi, ngay cả thứ mẫu và em gái cũng thể hạ thủ tàn nhẫn như .
Phu nhân Nguyệt Nhung xong, : "Đại nhân, câu nào của cũng đều là thật cả. Thái tử điện hạ và công chúa đều ở đó chứng kiến, đại nhân nếu tin thì thể hỏi điện hạ và công chúa."
Lương đại nhân hít một hớp khí lạnh, Thương Mai nghiêm nghị hỏi: "Thế mà thể hạ thủ ác độc như , hổ là đại tiểu thư của tướng phủ. Bây giờ ngươi còn lời gì ? Mau lấy hung khí chủy thủ ."
Thương Mai cũng lấy, chỉ tiến lên một bước, thần sắc chút châm chọc: "Đại nhân, ngài là trông coi trị an trong kinh nhiều năm, am tường đạo thẩm án, cần chắc ngài cũng , tra án thì bằng chứng, cần cả hai phía khai báo. Hôm nay ngài chỉ bà , hỏi chứng, hỏi , hỏi mẫu mà ác độc, bảo lấy cái gọi là hung khí hành hung nữa chứ. Thật những vụ án đại nhân phán trong mấy năm nay bao nhiêu là oan sai đây."
Lão phu nhân giống như là rốt cuộc nhịn lửa giận trong lòng, nổi giận : "Ngươi còn dám cãi? Mau nhận tội thì còn thể khoan hồng, nếu còn cố cãi chịu nhận tội thì chỉ càng gia tăng hình phạt cho ngươi mà thôi. Đến lúc đó, tướng phủ cũng cứu ngươi."
Thương Mai lạnh lùng : "Lão phu nhân, Thương Mai bao giờ dám hy vọng xa vời là tướng phủ sẽ bảo vệ cho , các tối nay bày cái trận thế , là đẩy ? Nếu các dùng cái án để chuyện, thế thì chúng cứ một chút xem."
Nàng xoay phu nhân Nguyệt Nhung, đáy mắt như băng lạnh lẽo: "Bà mẫu nhục mạ bà, đánh bà dữ dội ở xe ngựa, thậm chí vì vu khống tội mưu hại chủ mẫu cho bà mà tiếc nhảy xuống xe ngựa, đến việc chuyện thấy, cho dù nữa thì lúc mẫu nhảy xuống, tại bà cho ngựa xe dừng tới cứu?"
Phu nhân Nguyệt Nhung tựa như sớm đoán cô sẽ hỏi như , hoảng hốt vội vàng : "Lúc bà nhảy xuống, xe ngựa nhanh, chậm. Oanh Nhiễm còn vén rèm lên xem, lúc bà nhảy xuống vẫn còn thể lên ."
"Được, coi như mẫu thể lên, hai dừng xe mà tiếp tục về phía , như là bỏ bà nơi phố lớn giữa đêm đen, đúng ?" Thương Mai tiếp tục tra hỏi.
Phu nhân Nguyệt Nhung mặt biến sắc: "Không, , khi đó bà đánh chút choáng váng đầu, một lúc vẫn hồn , hơn nữa lúc cũng ý thức là xe ngựa đầu , cho là phu xe sẽ đầu."
Chủ mẫu của tướng phủ ném ở bên ngoài, chuyện thể để truyền ngoài .
Thương Mai ép tới gần một bước nữa: "Nói như là phu xe rớt xuống, ?"
"Cái , chắc là , lúc bà nhảy xuống âm thanh lớn, đường phố yên tĩnh , hẳn..." phu nhân Nguyệt Nhung lắp ba lắp bắp, những chi tiết lúc bà còn nghĩ sẵn, vốn tưởng rằng nhiều ở đó như , những chi tiết sẽ tra cứu.
Bà phát giác rằng suy nghĩ của bà đang Thương Mai dẫn dắt.