TUYỂN TẬP NHỮNG CÂU CHUYỆN KINH DỊ - Tầng 4 (End)

Cập nhật lúc: 2024-11-27 20:44:25
Lượt xem: 13

Mắt tôi mở to, muốn quay người bỏ chạy, nhưng hai chân như bị đóng đinh xuống sàn, không thể cử động được.

Trong lúc vùng vẫy, tôi lại nhìn thấy chiếc hộp kim loại quen thuộc. Không biết từ lúc nào nó đã xuất hiện trên bàn trước bức tranh, đang phát ra ánh sáng yếu ớt.

Tôi đưa tay ra, nắm chặt lấy chiếc hộp.

Giây tiếp theo, cả người tôi bị cuốn vào thế giới trong tranh, một lần nữa đứng trong hành lang tầng 4 rùng rợn đó.

Mùi hôi thối trong hành lang nồng nặc hơn trước. Ánh sáng đỏ sẫm trên tường cũng không ngừng vặn vẹo, như một sinh vật tà ác nào đó.

Tôi đẩy cửa bước vào, cảnh tượng bên trong khiến tôi hít một hơi lạnh. Căn phòng đầy những sợi tơ đen chằng chịt, những sợi tơ đan xen vào nhau, tạo thành một cái kén khổng lồ. Bên trong kén lờ mờ thấy được hình dáng một người.

Tôi tiến lại gần cái kén, muốn xem xét kỹ hơn.

Đột nhiên, những sợi tơ điên cuồng lao về phía tôi. Tôi vội vàng dùng chiếc hộp để đỡ, ánh sáng từ chiếc hộp khiến những sợi tơ lùi lại một chút.

Ngay lúc đó, từ trong kén vọng ra một giọng nói yếu ớt: "Cứu tôi với... Tôi bị giam cầm ở đây..."

Tôi do dự một chút rồi hỏi: "Ông là ai?"

Giọng nói ấy nghẹn ngào đáp: "Tôi là người đã từng cố gắng ngăn chặn tất cả những chuyện này, nhưng lại bị nó nhốt ở đây. Chỉ có cậu mới có thể phá vỡ sự ràng buộc này, chấm dứt nỗi kinh hoàng vô tận này."

Tôi nghiến răng, thầm nghĩ đã đến nước này rồi thì liều thêm lần nữa vậy.

Tôi cầm chiếc hộp, ấn mạnh vào cái kén. Ánh sáng từ chiếc hộp bùng lên rực rỡ, những sợi tơ bắt đầu đứt từng sợi một. Khi sợi tơ cuối cùng đứt, cái kén vỡ ra, bên trong là một ông lão với khuôn mặt hốc hác.

Ông lão vừa ra ngoài, một cơn gió mạnh nổi lên trong phòng. Trong cơn gió, một bóng đen dần dần hiện ra.

Nó gầm lên giận dữ: "Các ngươi đừng hòng trốn thoát, tất cả mọi thứ ở đây sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối!" Nói rồi nó lao về phía chúng tôi.

Tôi và ông lão đứng sát vào nhau, giơ chiếc hộp lên, sẵn sàng đón nhận sự tấn công không rõ này.

"Chính là lúc này, chúng ta cùng hợp sức tiêu diệt nó!" Ông lão hét lớn, tôi vội vàng đáp lại.

Tôi cùng ông lão dồn hết sức lực vào chiếc hộp trong tay.

Chiếc hộp như cảm nhận được quyết tâm của chúng tôi, ánh sáng ngày càng chói lòa, không ngừng xâm chiếm bóng đen.

Bóng đen vùng vẫy dữ dội, hình dạng của nó bắt đầu méo mó, mờ ảo, những làn khói đen không ngừng bốc lên từ cơ thể nó. Khói đen lan tỏa khắp phòng, mang theo mùi hăng hắc, khiến chúng tôi không khỏi ho sặc sụa.

Nhưng chúng tôi không dám lơ là, vẫn dồn hết sức lực duy trì ánh sáng phát ra từ chiếc hộp.

Dần dần, tiếng gầm rú của bóng đen nhỏ dần, hình dạng của nó cũng mờ nhạt đi, cuối cùng dưới ánh sáng chói lọi, nó hoàn toàn tan biến vào không khí.

Tôi và ông lão thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, niềm vui sống sót sau tai nạn trào dâng trong lòng.

"Cuối cùng... cuối cùng cũng kết thúc rồi." Tôi lẩm bẩm, cảm thấy toàn thân kiệt quệ.

Ông lão nhìn tôi, gật đầu nhẹ, trên mặt nở nụ cười an ủi: "Phải, chàng trai, nhờ có cậu, cơn ác mộng dai dẳng bấy lâu nay cuối cùng đã chấm dứt."

Chúng tôi nghỉ ngơi một lúc lâu mới từ từ đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi nơi đáng sợ này.

Nhưng khi chúng tôi đến cửa phòng, mặt đất dưới chân bỗng rung chuyển dữ dội, khắp căn phòng xuất hiện những vết nứt lớn, như thể tòa nhà sắp sụp đổ.

"Không ổn rồi, nơi này sắp sập, mau đi thôi!" Ông lão lo lắng hét lên, chúng tôi vội vàng chạy ra hành lang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tuyen-tap-nhung-cau-chuyen-kinh-di/tang-4-end.html.]

Hành lang cũng rung lắc dữ dội, gạch đá rơi xuống không ngừng. Tôi và ông lão liều mạng chạy trong môi trường nguy hiểm này, lao xuống dưới lầu.

Vất vả lắm mới chạy ra khỏi tòa nhà, phía sau, tòa nhà đổ sập ầm ầm, bụi bay mù mịt.

Tôi và ông lão mỗi người một ngả. Tôi quyết định về nhà bố mẹ đẻ ở, nghĩ rằng mọi chuyện cuối cùng đã kết thúc.

Hôm đó, tôi tan làm về nhà như thường lệ, vừa đến cửa thì thấy cửa đang hé mở.

Tim tôi thắt lại, cảnh giác đẩy cửa vào, thì thấy ông lão đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

"Ông... sao ông lại đến đây?" Tôi ngạc nhiên hỏi, đồng thời một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

Ông lão từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt có vẻ lạnh lùng xa lạ, cười lạnh nói: "Cậu thật sự nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi sao? Ha ha, ngây thơ quá."

Tôi mở to mắt, hoàn toàn không hiểu ý ông lão là gì.

Ông lão đứng dậy, chậm rãi bước tới. Tôi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của bố mẹ mình.

Ông lão nói tiếp: "Thực ra, ngay từ đầu, tôi đã lợi dụng cậu. Bóng đen đó, nỗi kinh hoàng của tầng 4, tất cả đều là do tôi sắp đặt, mục đích là để tìm được người thích hợp giúp tôi phá vỡ phong ấn, để tôi có được thứ mình thực sự muốn."

Tôi nhìn ông lão với vẻ khó tin, những hình ảnh chúng tôi cùng nhau chống lại bóng đen kinh hoàng chợt lóe lên trong đầu, rồi nhìn xuống t.h.i t.h.ể của bố mẹ. "Tại sao ông lại làm vậy?" Tôi gặng hỏi trong cơn giận dữ.

Ông lão nhún vai một cách thờ ơ: "Trong đó cất giấu bảo vật có thể cho tôi nắm giữ sự sống và cái chết, sở hữu sức mạnh vô tận. Những trò hù dọa nhỏ nhặt đó chỉ là phương tiện mà thôi.

Còn cậu, chính là kẻ xui xẻo được tôi chọn, giúp tôi loại bỏ mọi chướng ngại vật."

Vừa nói, ông lão vừa lấy ra từ trong n.g.ự.c chiếc hộp kim loại quen thuộc.

Hóa ra lúc chạy trốn, ông lão đã thừa lúc tôi không để ý lấy mất nó.

Ông lão bấm vài cái trên chiếc hộp, chiếc hộp đột nhiên phát ra ánh sáng kỳ lạ, trong ánh sáng lờ mờ hiện ra một cánh cửa dẫn đến không gian bí ẩn.

"Bây giờ, ta phải đi thu hoạch thành quả của mình đây. Còn cậu, cứ ở lại đây từ từ tận hưởng cảm giác bị lừa dối và mất đi người thân nhé, ha ha."

Ông lão cười lớn rồi bước về phía cánh cửa.

Nhưng ngay khi ông lão sắp bước vào cánh cửa, vô số bàn tay đen thui bất ngờ thò ra từ bên trong, với tốc độ cực nhanh kéo ông lão vào trong.

Ông lão hét lên kinh hãi, tiếng kêu bị nuốt chửng ngay lập tức. Cánh cửa cũng đóng sập lại, chiếc hộp rơi xuống đất "cạch" một tiếng, ánh sáng tắt ngấm.

Tôi đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ trong nỗi đau đớn tột cùng, rồi ngất lịm đi.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là một màu trắng chói mắt, tiếng máy móc kêu "bíp bíp" bên tai.

Năm cánh anh đào tung bay trong gió

Bên cạnh là bố mẹ đang lo lắng. Thấy tôi tỉnh lại, trên mặt họ lộ rõ ​​vẻ mừng rỡ và lo âu.

Tôi kể lại với họ những chuyện xảy ra trong tòa nhà đó, hy vọng họ có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, hoặc an ủi tôi vài câu.

Nhưng sau khi nghe xong, họ nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu, rồi nói với tôi rằng tôi bị tai nạn giao thông trên đường đi làm về, hôn mê trong bệnh viện suốt thời gian qua, căn bản không hề chuyển nhà, cũng chẳng có tầng 4 kỳ quái nào cả.

Tôi sững sờ, đầu óc rối bời. Vậy những cảm giác chân thực trước đó, những trải nghiệm rùng rợn trong tòa nhà và với ông lão, chẳng lẽ chỉ là giấc mơ của tôi sao?

Nhưng tại sao nó lại chân thật đến vậy? Tiếng khóc, khoảnh khắc rơi xuống, tất cả vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt.

Ra viện, tôi trở lại cuộc sống bình thường, ngày ngày đi làm về, dường như mọi chuyện trước đó chỉ là một cơn ác mộng kỳ quái.

Hết.

Loading...