TUYỂN TẬP NHỮNG CÂU CHUYỆN KINH DỊ - Tầng 4 (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-27 20:40:13
Lượt xem: 9
Tôi là một nhân viên văn phòng bình thường. Gần đây, vì chỗ làm chuyển địa điểm nên tôi mới chuyển đến khu chung cư cũ kỹ này.
Tôi ở tầng 5, chung cư không có thang máy. Mỗi khi lên xuống, tôi đều có thói quen liếc nhìn số tầng, cứ như một phản xạ tự nhiên vậy.
Hôm đó, tôi tan làm rất muộn. Khu chung cư vắng lặng đến rợn người. Đèn cảm ứng ở hành lang hình như bị hỏng, chẳng nhạy chút nào. Tôi vừa mò mẫm trong bóng tối vừa dậm chân thật mạnh, cố gắng để cái đèn lờ mờ kia sáng lên.
Trong không gian chật hẹp ấy, chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở dồn dập của tôi vang vọng, khiến tôi bất giác thấy dựng tóc gáy.
Đi được một đoạn, tôi chợt nhận ra điều gì đó kỳ lạ. Sau khi qua tầng 3, tôi trố mắt nhìn bảng số tầng, vậy mà nó lại nhảy cóc lên tầng 5!
Tôi dụi mắt, tự hỏi có phải mình mệt quá nên hoa mắt không. Nhưng dù nhìn kỹ mấy lần, tôi vẫn không thấy số 4 đâu cả.
Tim tôi đập thình thịch, một nỗi bất an len lỏi trong lòng.
Dù vậy, cuối cùng tôi vẫn về đến phòng.
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên mặt, xua tan phần nào nỗi sợ hãi còn sót lại từ đêm qua.
Lúc ra khỏi nhà, tôi cố tình quan sát kỹ tình hình các tầng, kết quả vẫn như vậy, từ tầng 3 đi lên, hành lang dẫn thẳng tới tầng 5, hoàn toàn không có tầng 4.
Ngay cả vị trí vốn dĩ phải có cửa tầng 4 cũng bị thay thế bằng một bức tường, nhìn thì chẳng có gì khác lạ, nhưng trong mắt tôi lại càng thêm kỳ quái.
Tò mò, tôi đi xuống dưới nhà, thấy một bác lớn tuổi đang ngồi phơi nắng, bèn lại gần hỏi bác ấy sao tòa nhà này không có tầng 4.
Bác ấy ngước đôi mắt đục ngầu lên, chậm rãi nhìn tôi, như thể đang chìm vào hồi ức, rồi từ tốn nói:
"Tầng 4 à, trước đây từng xảy ra chuyện, c.h.ế.t nhiều người lắm, cảnh tượng hãi hùng lắm. Từ đó về sau, cứ như thể tầng này không tồn tại nữa. Chuyện cụ thể ra sao thì tôi già lẩm cẩm này cũng không rõ nữa."
Lời bác ấy như hòn đá tảng đè nặng lên tim tôi, khiến tôi lạnh sống lưng. Cả ngày đi làm tôi cứ lơ đễnh.
Vất vả lắm mới đến tối, tôi lê thân xác mệt mỏi và căng thẳng về nhà.
Tắm rửa xong, tôi nằm trên giường mà trằn trọc mãi không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là tôi lại cảm thấy tầng 4 biến mất kia như một hố đen.
Đúng lúc đó, tôi nghe loáng thoáng tiếng khóc từ hành lang vọng vào.
Tiếng khóc ai oán và rờn rợn. Lúc đầu còn rất nhỏ, nhưng dần dần, nó như xuyên qua cánh cửa, chui thẳng vào tai tôi. Mỗi tiếng khóc như gõ vào tim tôi, khiến tôi sợ hãi trùm chăn kín đầu, cố gắng ngăn cách âm thanh kinh hoàng đó.
Thế nhưng, tiếng khóc ấy lại càng lúc càng rõ ràng, hình như còn kèm theo tiếng bước chân mơ hồ, cứ như có thứ gì đó đang chậm rãi tiến về phía căn hộ của tôi.
Tôi không chịu đựng nổi sự dày vò này nữa, quyết định đánh liều ra ngoài xem sao. Nghĩ có lẽ mình chỉ dọa mình thôi, biết đâu là tiếng mèo hoang gì đó.
Năm cánh anh đào tung bay trong gió
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tuyen-tap-nhung-cau-chuyen-kinh-di/tang-4-1.html.]
Tôi run rẩy mở cửa.
Hành lang tối om. Tiếng khóc dường như phát ra từ tầng dưới, càng thêm rùng rợn trong bóng tối.
Tôi thận trọng vịn tường, từng bước một đi xuống. Mỗi bước chân đều khiến tim tôi đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Vừa đến chỗ lẽ ra là tầng 4, chân tôi bỗng dưng hụt xuống. Cả người tôi không kịp đề phòng, rơi thẳng xuống dưới.
Tôi hét lên kinh hãi, tiếng vọng vang trong không gian tối đen, nhưng chẳng có ai đáp lại. Chỉ có bóng tối vô tận và cảm giác rơi tự do bao trùm lấy tôi.
Rồi tôi lại trở về căn phòng của mình.
Nhưng chưa đầy mấy ngày sau.
Tôi nhận được một gói hàng nặc danh. Gói hàng được đặt ngay trước cửa nhà tôi, không có bất kỳ thông tin nào về người gửi.
Tôi tò mò mang gói hàng vào nhà, mở ra xem. Bên trong là một bức ảnh cũ, chụp chính tòa nhà có tầng 4 kỳ quái kia. Tòa nhà trong ảnh trông cũ kỹ và âm u hơn trong ký ức của tôi, như thể ẩn chứa vô số bí mật.
Mặt sau bức ảnh có dòng chữ: "Chào mừng trở lại, bí mật của tầng 4 đang chờ bạn khám phá đấy."
Nhìn bức ảnh, tay tôi run lên bần bật, mắt dán chặt vào dòng chữ, cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Chẳng lẽ tất cả không phải là mơ? Nhưng rốt cuộc tôi đã trải qua chuyện gì, và tại sao tôi lại xuất hiện trong bức ảnh đó?
Cái gọi là tầng 4 rốt cuộc ẩn giấu sự thật kinh hoàng gì?
Tôi hoàn toàn chìm trong nỗi sợ hãi và hoang mang tột độ. Sự thật đằng sau dường như đang từng bước tiến gần tôi.
Cầm bức ảnh trên tay, tôi đứng ngồi không yên, đầu óc cứ lởn vởn đủ thứ suy nghĩ.
Sau một hồi do dự, tôi quyết định lần nữa đi tìm manh mối về tầng 4 kỳ quái đó.
Tôi đi thẳng đến tòa nhà, trên đường gặp vài người dân trong khu chung cư, ánh mắt họ nhìn tôi đều kỳ lạ, như thể đang che giấu điều gì đó nhưng lại không muốn nói ra.
Đến dưới nhà, tôi ngước nhìn tòa nhà, lòng đầy cảm xúc lẫn lộn.
Hít sâu một hơi, tôi bước vào trong. Hành lang vẫn tối tăm, đèn cảm ứng vẫn lúc sáng lúc tối.
Tôi chậm rãi bước lên cầu thang, mỗi bước chân đều mang theo sự lo lắng. Đến chỗ vốn dĩ không có tầng 4, bức tường trông vẫn bình thường, không có gì khác lạ, nhưng tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó đằng sau bức tường đang gọi tôi.
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào bức tường.