Tuyển Rể Cho Con Dâu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-16 18:12:29
Lượt xem: 15
Ngày hôm sau trời không nắng, mẹ con hai người thức dậy rửa mặt một phen rải cho gà chút thức ăn rồi đến đầu thôn.
Đầu thôn có cây đa, nhi tử trưởng thôn Lý Sơn đi xe bò chờ ở nơi đó.
Lý gia mương cách Thanh Bình không xa cũng không gần, ngồi xe bò nửa canh giờ còn nếu muốn kiệm một ít thời gian thì bỏ ra hai văn tiền thì tới đó sẽ nhanh hơn.
Vừa vào đến trấn Thanh Bình, đã thấy hai bên đường chợ bày ra nhiều sạp nhỏ do phụ cận ở thôn mở bán các loại vật phẩm.
Nào là bán trứng gà nuôi, rau dưa, hạt giống, gà rừng, thỏ hoang, nấm hương, mộc nhĩ, hạt dẻ, sơn táo, còn có bán rổ do nhà làm, dây thừng, bồn gỗ, giày rơm......!Toàn bộ trên đường ai nấy đều rao hàng, tiếng trả giá náo nhiệt không thôi.
Hạ Tri Hà kéo Ngọc Tú để tránh đám người đó.
Hai người trước tiên đến quán ăn để ăn hai chén hoành thánh rồi mới đi qua một cái hẻm nhỏ đi đến con phố sạch sẽ.
Hai bên có không ít cửa hàng, tiệm cơm, tửu lầu, tiệm vải, tiệm lương thực, cửa hàng bạc, còn cả tiệm đồ ăn ngon mà Lý Nguyệt Mai từng nhắc tới.
Mẹ con hai người không dừng lại trực tiếp đi đến gian bán hàng thêu mình quen biết.
Chủ của gian này tên là Sân Nương, bà là người quen cũ của Hạ Tri Hà, vừa thấy hai người vào cửa liền chào đón mời vào, cười nói: "Ta biết lần trước Hà muội không tới lần này nhất định sẽ đến mà.
A! Ngọc Tú cũng tới sao? Mau, đi vào phòng trong ngồi với dì." Nói rồi kêu tiểu nhị tới chỉ đạo hai câu xong chính mình mang theo người đi ra phía sau.
Sân Nương mời hai người ngồi xuống rót cho bọn họ chén trà, cũng không nhìn xem Hạ Tri Hà mang đồ gì đến mà đã kéo vào nhà nói chuyện.
Bà nghe Hạ Tri Hà nói phải chọn con rể cho Ngọc Tú lập tức cao hứng nói: "Đây là chuyện tốt! Ngươi nha, ba năm trước ta đã nói Ngọc Tú tuổi còn trẻ sao có thể cho nàng thủ tiết được chứ, hiện tại cuối cùng cũng thông suốt."
Nói xong kéo Ngọc Tú, cười tủm tỉm nói: "Ngọc Tú nói cho dì nghe con thích người như thế nào? Dì sẽ xem xét cho con."
Ngọc Tú xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, đi thẳng ra phía sau nương nàng trốn.
Hạ Tri Hà đánh nhẹ lên tay Sân Nương, nói: "Nàng mặt mũi mỏng ngươi đừng chọc nàng.
Cũng không phải ta độc ác, nhưng nàng là con dâu nuôi từ bé ở Lý gia, Lý Nhân qua đời nàng không nói gì cả quay người gả ra ngoài thì mấy lời phỉ báng của người khác cũng có thể dùng dìm c.h.ế.t mẹ con ta.
Hiện tại thì tốt rồi, nàng vì Lý Nhân thủ thân ba năm xem như tận tình tận nghĩa, nàng được vào gia phả Lý gia danh chính ngôn thuận là con gái của Lý gia, lúc này tìm phu quân cho nàng người khác cũng dám nói xấu gì nàng."
Sân Nương không biết khúc mắc trong đó, cho nên ngoài miệng mới nói với Hạ Tri Hà vậy.
Hạ Tri Hà lại nói: "Lúc trước ta chỉ nghĩ đơn giản là tuyển con rể tới cửa thì Ngọc Tú sẽ không bị uỷ khuất, nhưng khi nhìn thấy những người được đề cử thì trong lòng ta không thấy vừa lòng lắm.
Sân Nương, ta không nói đùa với ngươi, hôm nay tới tìm ngươi chính là muốn ngươi giúp ta xem một chút có ai hợp không."
Sân Nương nhìn sắc mặt bà nghiêm túc cũng thu lại ý đùa, nói: "Ngươi và ta là tỷ muội hai mươi mấy năm, ta lại nhìn Ngọc Tú lớn lên.
Cho dù ngươi không cho ta cũng muốn quản.
Ngươi yên tâm, ta cũng lo lắng sợ Ngọc Tú bị ủy khuất như ngươi, ta nhất định sẽ tìm thật kĩ."
Hạ Tri Hà cầm tay Sân Nương cảm động nói: "Được! Ngươi giúp ta nhìn chút, chỉ cần trong nhà giản dị một chút, thân thể khỏe mạnh không dính tới phụ nữ này kia và vũ phu là được."
Sân Nương gật đầu, bà thấy Ngọc Tú vẫn luôn cúi đầu sợ nàng hiểu lầm tâm ý này của Hạ Tri Hà vội nói với nàng: "Tú nhi con đừng trách nương con không cho con tự tìm ý chung nhân.
Con phải biết điều kiện càng tốt, lòng dạ càng tốt thì chưa chắc nhìn trúng người như chúng ta, còn nếu đến với nhau được về sau cũng chưa chắc thiệt tình đối đãi tốt với con, chỉ sợ đến lúc đó giỏ tre múc nước công dã tràng.
Dì Sân nói con nghe câu này là xuất phát từ trong lòng.
Những năm gần đây, ta thấy nương con đối xử con còn tốt hơn dì đối xử với con gái dì.
Nói thì dễ nhưng lại khó làm, về sau con nhất định phải hiếu thuận với bà có biết không?"
Ngọc Tú ngẩng đầu lên với đôi mắt sớm đầy nước mắt, nàng bổ nhào vào lòng Hạ Tri Hà nức nở nói: "Con biết, con đều biết......!Trên đời chỉ có nương đối tốt với con nhất, cho dù một mình ở bên cạnh nương con cũng nguyện ý......"
Hạ Tri Hà thấy nàng khóc lòng chua xót nước mắt cũng rơi, vừa đau lòng vừa vui mừng, "Đứa nhỏ ngốc, nói ngớ ngẩn gì đó!"
Sân Nương vội ở một bên an ủi, "Ta đúng là thành người xấu rồi, thế nhưng lại làm cho hai người đều khóc lên." Lại nói chút, lát sau đem nước cho các nàng rửa mặt.
Ba người loay hoay một phen lúc này Hạ Tri Hà mới đem những vật mình thêu ra, căn cứ vào từng loại thêu văn khác nhau định giá.
Hạ Tri Hà thêu vá tinh vi, Ngọc Tú cũng không kém, đồ thêu của mẹ con hai người ở cửa hàng luôn luôn là đẹp mắt bởi vậy giá cả so với đồ khác cao hơn vài phần.
Lần này các nàng mang đến 8 cái khăn, 6 cái túi tiền, 5 cây quạt, khăn một cái 20 văn, túi tiền 25 văn, quạt là quạt tròn được thêu hai mặt giá cả cao hơn tận 40 văn, tổng cộng là năm 501 văn.
Tuy thoạt nhìn không ít nhưng mẹ con hai người thêu đến nửa tháng mới xong.
Lấy xong tiền lại họ lấy vải thêu mới, hai người còn muốn đi mua chút vật phẩm không ở lâu liền cáo biệt Sân Nương.
Các nàng đi tiệm tạp hóa mua 2 cân muối, 2 cân đường, 1 hủ dầu mè nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tuyen-re-cho-con-dau/chuong-4.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Ở đây 1 cân muối 40 văn, 1 cân đường 18 văn, 1 hủ dầu mè nhỏ chưa được 1 một cân 30 văn, tổng cộng 146 văn, chủ quán không lấy số lẻ nên còn 145 văn tiền.
Ngọc Tú xin chủ quán ít hạt tiêu và thì là, chủ quán nghĩ là làm buôn bán bỏ ra một chút đổi lại được khách hàng quen nên đã dùng giấy bao gói lại cho nàng.
Lại đi đến chỗ bán thịt mua 1 cân thịt ba chỉ 20 văn.
2 cân giò sau của heo 30 văn, 3 cân mỡ dùng để làm dầu 75 văn, tổng cộng 125 văn.
Nhìn các nàng mua nhiều nên tặng thêm 2 cục xương to và 1 cục huyết heo to.
Mẹ con hai người mỗi người đem theo một cái rổ, cuối cùng đi vào tiệm vải.
Trước mắt hai người đều không cần may thêm vì vậy chỉ mua một vài miếng vải tính toán làm một phộ y phục cho Lý Đại Trụ làm việc, lại cắt vài thước lụa to để làm giày, rồi hỏi chủ quán xin một ít vải lẻ về đóng đế giày như thế lại hết 200 văn.
Hôm nay có 510 văn bây giờ chỉ còn thừa 40 văn, mẹ con hai người một bên dạo một bên đi ra ngoài trấn mua chút kim chỉ, chờ ra khỏi trấn cũng chỉ còn mấy văn tiền thuê xe.
Các nàng cầm rổ lấy vải che lại.
Xe bò đã đợi hai người, thấy các nàng cùng đồ trong đó liền nói: "A, mua cái gì đây? Rổ đều đụng không đủ." Vừa nói liền tiến lên lật xem.
Hạ Tri Hà hơi hơi nghiêng người tránh khỏi, miệng nhàn nhạt nói: "Chỉ mua 1 cân muối, nửa tấm vải bố làm y phục cho đương gia.
Xuân Hoa tẩu cũng biết hắn cả ngày đi lên núi quần áo thật dùng rất phí."
Xuân Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định lại nhìn rổ Ngọc Tú, Ngọc Tú cũng không né cứ để cho bà nhìn khi thấy thật là vải bố mới vừa lòng mà tránh ra, ngoài miệng lại nói nói: "Vẫn là nhà các ngươi có tiền quá nên mua nhiều, nhà ta một năm mới dám làm bộ đồ mặc.
Lại nói đều là người ở đây cũng không cần ăn mặc thật tốt đâu nha, ai không biết chúng ta là người nhà quê chứ.
Buổi sáng thấy các ngươi lại đi vào tiệm của Sân nương, hôm nay chắc cũng mang về 300 văn tiền nhỉ? "
Hạ Tri Hà không trả lời, Ngọc Tú cười nhạt nói: "Thẩm cứ nói đùa, bạc nơi mà nào có chứ? Gần đây tiệm dì Sân bán không tốt nên cũng không thu được nhiều tiền như xưa, con và nương vừa rồi còn đau đầu vì nó."
Xuân Hoa lại truy vấn: "Không được 300 văn, vậy một hai trăm văn à? "
Ngọc Tú thấy bà theo sát không đi, trong lòng biết không cho bà câu trả lời thì sẽ không bỏ vì thế gật gật đầu: "Vừa vặn đủ 200 văn thôi."
Xuân Hoa nghe xong, vừa lòng, "Ta cùng người nhà ta một tháng lên núi hái hạt dẻ, hái táo rừng, lại đi hái nấm hái rau dại một lần.
Xuyên nhi nhà ta mấy ngày trước trở về một chuyến, lại bắt được vài con gà rừng và thỏ hoang hôm nay đem bán đi tổng cộng cũng chỉ được 500 văn." Vừa nói xong một bên vươn tay ra trong miệng tuy rằng nói ít nhưng trên mặt rõ ràng là sung sướng.
Ý cười trên mặt Ngọc Tú càng hiện ra chân thật, nói: "Quả thực không ít, khó trách người trong thôn đều nói cả nhà thẩm siêng năng nhất, nói là Lý Xuyên ca là người tài giỏi."
Nhi tử Trương Xuân Hoa là Lý Xuyên, mấy năm trước đi theo một người bà con xa tập võ.
Là người giỏi võ, võ sư có khi so với tú tài thì được người tôn sùng hơn.
Hiện nay Lý Xuyên tuy còn chưa học xong nhưng đã có một nhà giàu ở trấn trên ưng thuận hứa hẹn, chỉ chờ Lý Xuyên học xong trở về liền cho làm hộ vệ trong nhà.
Nghe nói chẳng những một năm có 15 lượng tiền lương, mà còn bao ăn, mặc, ở, đi lại đều lo hết, người làm nông thua xa.
Cho nên mấy năm nay, Xuân Hoa ở trong thôn càng thêm đắc ý còn nghênh ngang với nhi tử tú tài của Cầm thẩm.
Xuân Hoa nghe lời dễ nghe từ người khác, thì so sánh với mẹ con Hạ Tri Hà rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn mà tránh ra.
Một người phụ nhân khác trong thôn là cô dâu mới lúc này tới chào hỏi hai người, ba người nói trong chốc lát lại chờ tới một cái thôn khác đón người, thấy đủ năm người Lý Sơn liền cho xe bò về thôn.
Khi trở lại trong thôn đã gần buổi trưa.
Lý Đại Trụ hay sợ người trong nhà lo lắng, thời gian vào núi không vượt quá ba ngày.
Hôm nay vừa lúc là ngày thứ ba, buổi chiều ông khẳng định sẽ trở về.
Cho nên Hạ Tri Hà mới có thể đi mua giò heo, kêu Ngọc Tú làm rau trộn giò cho cha nàng.
Hôm nay mua giò sau rất to thịt nhiều, nếu mua giò trước chắc chỉ còn gân thịt thì ít.
Lúc mua đã kêu người bán đem thịt cắt thành mấy khối nên lúc này chỉ đem thịt rửa sạch sẽ rửa qua nước một lần, tỉ mỉ mà đem lông heo cạo sạch sẽ là xong.
Trong nồi cho nước vào để hành gừng vào, hoa tiêu, thì là, nấu được một lúc bỏ giò vào rồi cho vào nước tương số lượng vừa phải, rượu, một muỗng muối, lại bỏ thêm một muỗng đường để lửa lớn nấu nửa canh giờ chờ thịt mềm liền xong.
Đem thịt vớt ra nồi bỏ xương dùng băng gạc đem thịt bọc thành cục, dùng dây cột lại đặt ở chỗ râm mát.
Khi muốn ăn chỉ cần lấy ra cắt cùng các vị gia vị trộn là có thể ăn.
Xử lý xong giò heo, Ngọc Tú làm chút mỡ dùng rìu của cha nàng cắt bỏ xương ra đồng thời nhóm lửa nấu hai nồi, một cái nồi lọc dầu, một cái nồi nấu canh xương hầm.
Nàng nhào bột rồi cắt sợi, đặt ở trên chỉ chờ cha nàng trở về lập tức có thể ăn một chén mì sợi nóng.
Cũng may Lý Đại Trụ không làm mẹ con hai người đợi lâu, ước chừng giờ mùi sân ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa.