Có những bí mật, dù trong lòng  rõ nhưng   thể  .
“Ta   là con của Hoàng đế Bắc Yến và Trưởng công chúa.”
Tư Tuân  mong đợi biểu cảm của , nhưng  vẫn luôn  bình tĩnh. 
Hắn  chỉ  thể thở dài bất lực : “Ngươi  thông minh.”
“Hắn mắc bệnh gì?”
“Thi thể nhiễm độc.”
Một ngụm m.á.u tươi trào lên cổ họng, vị tanh ngọt lan  trong miệng. 
Loại độc  thấm  xương tủy con ,  lâu  sẽ chết,  khi c.h.ế.t mặt mũi đen kịt như than, ngay cả xương cũng đen.
Ban đầu, loại độc  truyền  từ trong cung Bắc Yến.
“Đừng   như .” Tư Tuân vung tay.
“Ta hận  thể g.i.ế.c ngươi.”
“Người hạ độc là phụ  ngươi đấy,  chỉ cho ông  thuốc mà thôi.” Tư Tuân nhún vai: “Ông  cũng  thể chọn Lý Thiều Cẩm.”
“Đáng tiếc Lý Thiều Uyên chỉ  nhiễm thứ đó ở vết thương, miễn cưỡng giữ   một cái mạng, nhưng loại độc đó ...” Trong ánh mắt Tư Tuân chứa đựng một cơn bão: “Một khi  dính ,   sẽ  hủy hoại.”
Ta dần dần tê liệt với những sự thật : “Sau đó phụ   và Lý Thiều Cẩm trở thành quân cờ  vứt bỏ của ngươi.”
“Đương nhiên, ngươi cũng  , lời hứa đối với   tính là gì, Nam Tương   khuấy đảo càng loạn, thì tỉ lệ thắng lợi mà  trở về Bắc Yến sẽ càng lớn, loại bỏ Thừa tướng và Lý Thiều Cẩm,   mượn hoa dâng Phật cho Lý Thiều Uyên.”
Tư Tuân tặc lười cảm thán: “Chỉ là  ngờ, tình nhân cũ của ngươi  là kẻ si tình, giữ  mạng và trải đường cho ngươi.”
Hắn  tiếc nuối lắc đầu: “Người  mạng của ngươi quá nhiều,   thể bảo vệ  ngươi.”
Tứ phía khốn đốn, tiến thoái lưỡng nan, vận mệnh của Nam Tương sắp hết .
Thân là nữ nhih của Thừa tướng,     hiểu  sự tranh chấp trong triều đình chứ.
Lý Thiều Uyên ,  tận lực .
Một vị Hoàng đế, chỉ  thể dựa  cách hành hạ  để diễn một vở kịch kéo dài mạng sống.
Hắn sớm  sa  vũng bùn, nhưng  dùng chút sức lực cuối cùng để đẩy  .
Khi  hấp hối, vẫn còn tính toán cho .
“Ta   .” Phản ứng của  vẫn  bình thản.
Ta  rõ  đau lòng, nhưng    biểu đạt thế nào.
Tư Tuân thấy  như , cực kỳ thất vọng: “Ta tặng thêm cho ngươi hai tin  quan trọng nữa.”
Ta  phản ứng,   tự  một : “Người  lưu đày ngoài Tiêu Lương Nữ, còn  mẫu  của Lý Thiều Uyên.”
Hóa   ngày mười lăm tháng Giêng đó, rốt cuộc là    tổn thương  .
Bị chó hoang xé xác,  chỉ  Tiêu Lương Nữ, còn  mẫu  .
“Thi thể nhiễm độc cộng với Ngũ Thạch Tán, đứa trẻ đó sẽ chỉ lấy mạng của ngươi.”
Ta lườm  : “Muốn mạng , ngay  mắt chẳng   một  ?”
Trong mắt Tư Tuân đầy hứng thú: “Bây giờ   chút  nỡ .”
“Ngươi vẫn nên an tâm xây dựng sự nghiệp của  .” Ta lạnh lùng : “Ta về đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuy-tran-duyen/chuong-6.html.]
Tranh chữ, bội kiếm, mũ quan, áo bào Mãng Văn,  giẫm lên từng thứ một.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tư Tuân ở phía   bổ sung thêm: “Mặc dù   quan tâm đến việc  báo ứng  , nhưng   bảo vệ ngươi đó.”
Ta   đầu , vẫy vẫy tay: “Ta sẽ  với   ngươi.”
Nói cho , chỉ  kẻ ngu xuẩn mới giao dịch với loại cặn bã .
21
Sau khi trở về phòng, Bồ Vũ lặng lẽ lau kiếm.
“Sùng sư phụ chẳng     đến lúc vạn bất đắc dĩ,  thể rút kiếm  ?” Sự yên lặng     ngột ngạt.
Bồ Vũ bực bội : “Nếu  rút kiếm,  và  đều c.h.ế.t  mà nó còn  thấy ánh mặt trời.”
Ta mỉm , nha đầu .
Tay nàng  đang lau kiếm khựng  một chút, hỏi điều nàng  nghi hoặc: “Chủ tử,  thật sự  thành  cho Tư Tuân ?”
Thành  cho  , trải đường cho   bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn ?
“Ta chẳng còn ý nghĩa gì để sống tiếp nữa,   ?”
“Nguyên Nhi! Người khó khăn lắm mới tìm   Nguyên Nhi…” Bồ Vũ khựng , nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Còn   nữa.”
Ta   thấy.
“Ta  các ngươi sống tiếp ở Bắc Yến.”
Bởi vì  vẫn còn giá trị, nên họ mới  thể sống.
Bồ Vũ vội vàng : “ chúng     hy sinh bản ,  thà chúng  c.h.ế.t  còn hơn!”
Cái chết, từ  đến nay đều là chuyện đơn giản.
Khó khăn, là sống tiếp.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên trong đêm khuya.
Tinh thần của  và Bồ Vũ cùng căng thẳng.
Bồ Vũ cất kiếm,  mở cửa.
Ngoài cửa là Tư Tuân, màn đêm đen kịt  thấy ánh ,   cũng mặc áo đen.
Hắn  tự nhiên   trong, Bồ Vũ nhắc nhở : “Điện hạ, Thái tử phi  nghỉ ngơi .”
“Không ,  đến đưa một thứ mà thôi.”
Nói xong, Tư Tuân lấy một bức thư từ trong n.g.ự.c : “Ta vốn định giao cho ngươi  thời điểm thích hợp,  ngờ cơ hội   đến nhanh như .”
Lá thư  là ai ,  cần hỏi cũng .
“Lá thư  là lúc ngươi rời Nam Tương, Phúc Hải Lộc đưa,   chặn .” Tư Tuân dùng ngón tay chạm nhẹ lên phong bì thư: “Lá thư  đổi lấy một tin tức từ ngươi.”
“Không cần.”
Di ngôn cũng , di thư cũng thế, ai cũng  thể để , trừ Lý Thiều Uyên.
Bởi vì   từng : “Người  khuất dù để  cái gì, cũng khiến  nhớ   trói buộc trong góc nhỏ đó, mỗi khi nửa đêm giật  tỉnh giấc đều là tiếc nuối và đau xót,  yêu  cũng ,  hận  cũng thế,  khi  c.h.ế.t thì hãy quên hết ,  gây thêm phiền phức cho bất cứ ai cả.”
“Thật sự là  ,    .” Tư Tuân như đang hồi tưởng : “Bày tỏ tình ý, thổ lộ nỗi lòng?”
Trong tình cảnh ,   vẫn  quên chế giễu: “Hắn cũng   ngươi sống yên  chăng.”