Tương Tư Ngày Gió Lạnh - Phần 4
Cập nhật lúc: 2025-11-16 03:20:06
Lượt xem: 505
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối hôm , đem chuyện kể cho Phó Độ .
Nghe xong, thần sắc khẽ trầm, ánh mắt vốn ôn nhu như nước thoáng hiện nét lạnh lẽo.
“Phó Chiêu…” Anh khẽ gọi tên, đó giơ tay xoa đầu , giọng vẫn ấm áp như cũ: “Đừng bận lòng, còn trẻ, hiểu lễ nghĩa, chút thất thố cũng là thường.”
Lúc mới chợt hiểu đang kể cháu của ngay mặt , bất giác chút lúng túng, vội chữa lời:
“Thật cũng gì nghiêm trọng . Em thấy vẫn kính nhường , về đến chào hỏi trưởng bối, chắc chỉ vì quen em nên phần ngượng ngùng thôi.”
“Vậy ?” Phó Độ nhạt, ngón tay khẽ vờn lấy lọn tóc , giọng mặn nhạt.
Đêm , giường, khi chuyện đang dở dang, bỗng thấy nhẹ bẫng.
Anh cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm, giọng khàn khàn như mang theo ý : “Tuyết Ý, em thật lòng thích , liền… tiếp tục.”
trừng mắt , dám tin một như thể những lời , nét mặt nghiêm túc trái ngược hẳn với giọng khiến đỏ mặt.
Phó Độ… thật đúng là càng ngày càng chẳng giống đàng hoàng nữa!
Chỉ là…
l.i.ế.m nhẹ khóe môi, cảm thấy nóng ran lên.
Cái cảm giác mập mờ , thật khiến tim đập loạn.
“Chồng…” khẽ gọi, kề sát bên tai , nỉ non mấy chữ.
Nghe , ánh mắt càng sâu, giọng trầm thấp như gió cuốn: “Thật lòng thích ? Nếu từ nhỏ định , em còn gả cho chăng?”
giận, chau mày đáp: “Sao ngài thế? Câu để em hỏi mới đúng chứ. Người như ngài, xếp hàng cũng chẳng tới lượt em !”
Hắn khẽ , cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi : “Không ai thể ép điều gì. Nếu một mực nhận định em, thì dù định cũng vô ích.”
Lời khiến tim mềm nhũn. vờ giận mà nũng nịu: “Biết ngài thích em … còn mau tiếp tục, đừng treo em giữa chừng như thế.”
Phó Độ khẽ , giọng trầm thấp: “Được.”
Thế là cả gian phòng dường như chao nghiêng.
Đêm , Phó Độ đặc biệt dịu dàng… mà cũng đặc biệt cuồng nhiệt.
10.
Trong tiệc tiết đầu xuân năm , đôi vợ chồng mới cưới đối diện , tình ý vấn vít, mắt mày chan chứa nhu tình.
Phó Chiêu cầm chén rượu bước lên , giọng như đùa mà hẳn là đùa: “Vài tháng khi rời kinh, nhị thúc vẫn còn là kẻ cô độc một , nay vội vã kết hôn thế ?”
Khi mới trở về, thoáng thấy dung nhan lạ lẫm … thanh lệ đến động lòng , còn tưởng là biểu nào bên nhà đẻ đến thăm.
Phó Độ chỉ nhàn nhạt đáp: “Đã là tâm đầu ý hợp, tất nhiên nhanh chóng thành .”
Phó Chiêu khẽ, giọng mang theo chút ẩn ý: “Nghe nhị thúc và cô Giang cùng Giang Nam, giờ thế nào ?”
Hắn cố lấp l.i.ế.m cho qua.
Giang Thanh Hạn là thanh mai trúc mã với , môn đăng hộ đối, dung nhan xuất chúng, vốn lòng thương mến.
Gần đây gửi thư bảo chuyện “cô gái nhà quê” giải quyết thỏa, liền dự tính khi trở về sẽ bàn việc đính hôn.
Chỉ là… Ánh mắt khẽ liếc về phía tân nương của Phó Độ.
Trước đây vẫn cho rằng Giang Thanh Hạn là bậc nhất thiên hạ, nào ngờ vị nhị thẩm trẻ tuổi còn xinh hơn thế, từng đường nét nơi mắt, mũi, môi… đều như khắc lòng .
Lúc mới gặp, thực sự tưởng nàng là biểu của , nào ngờ nhị thúc nhanh tay chiếm .
…
Sau khi trở về biệt viện, Phó Chiêu liền sai dò hỏi: “Vị nhị thẩm mới cưới , xuất thế nào? Trong nhà còn chị em gì ?”
Tiểu tư ngẫm nghĩ đáp: “Nhị phu nhân họ Văn, xuất chẳng mấy hiển quý, còn là cô nhi, trong nhà đừng chị em, đến nhân cũng ai.”
Phó Chiêu thoáng thất vọng. Hắn còn đang nghĩ, nếu vị nhị thẩm em gái nào giống nàng nửa phần dung nhan thôi…
“Khoan .” Hắn khựng , chau mày: “Ngươi cô họ gì?”
“Chủ t.ử trong viện đều gọi là Văn thị.”
“Văn nào? Trong chữ ‘môn trung nhĩ’ ?”
“Dạ, chính là .”
Vài nhịp im lặng trôi qua.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Rồi Phó Chiêu lạnh giọng hỏi: “Vậy vị hôn thê mà phụ định cho , giờ xử lý thế nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuong-tu-ngay-gio-lanh/phan-4.html.]
Tiểu tư ngẩn : “Gia quên ? Trước khi ngài rời kinh, là nhị gia giúp ngài thu xếp, cho đó hồi hương, còn chi tiết thế nào, em cũng rõ.”
Phó Chiêu đáp, chỉ siết chặt nắm tay. Trong lòng , mơ hồ dự cảm chẳng lành.
….
Vài ngày , Phó Chiêu mang lễ vật đến biệt biện.
“Nhị thúc, nhị thẩm mới thành hôn, cháu kịp đến chúc mừng, hôm nay đặc biệt tới chào hỏi.”
Phó Độ hôm vắng, đành đón, dặn dâng bánh.
Chỉ thấy im lặng , ánh mắt mang theo một luồng sắc bén đến khó hiểu.
nghi hoặc hỏi: “ dính bụi gì mặt ?”
Phó Chiêu thu mắt , khóe môi nhếch lên, giọng pha chút trào phúng:
“Khi ở Giang Nam tin nhị thúc sắp thành , còn lấy lạ, chẳng là vị tiểu thư nào phúc cưới nhị thúc. Nay gặp mới , nhị thúc quả thật mắt tinh đời.”
cau mày, cảm thấy câu gì đó sai sai.
“Nghe nhị thẩm cũng là Giang Hoài?”
gật đầu: “ .”
“Thật khéo, cũng một cùng quê với nhị thẩm, cũng họ Văn.”
“Vậy ?” chỉ đáp: “Thế thì đúng là trùng hợp.”
Hắn chằm chằm, giọng càng khó hiểu hơn: “Nhị thẩm, chẳng gì với ?”
sửng sốt: “Ở quê , họ Văn nhiều lắm. Nếu ngài tìm ai, thể nhờ hỏi giúp.”
Phó Chiêu bật lạnh, thêm lời nào, chỉ đặt chén xuống bỏ .
chẳng bận tâm, nhưng bao lâu , hớt hải chạy tới:
“Nhị phu nhân, nhị gia và nhị thiếu gia cãi ! Nhị thiếu gia chặn nhị gia ngay cổng biệt viện, hai thư phòng chuyện, giờ hình như còn suýt động thủ!”
giật , vội chạy đến.
Vừa đẩy cửa liền tiếng Phàn Chiêu phẫn nộ gầm lên: “Nhị thúc! Sao thể giả mạo để cưới vị hôn thê của ?”
…
Trong đầu “ong” một tiếng, chuyện bỗng sáng tỏ.
Thì … vốn là vị hôn thê của Phó Chiêu, chứ của Phó Độ!
Khó trách đại tẩu cùng nhà đại phòng luôn bằng ánh mắt khác thường, khó trách hôm đó ở bến tàu là Phó Độ đón …
Vậy , Phó Độ lừa .
Phó Chiêu thấy , trong mắt ánh lên vẻ giễu cợt: “E rằng em vẫn , đính ước với em ban đầu là . Em lừa .”
chỉ ngẩn , hiểu nổi… vì Phó Độ ?
Phó Độ , ánh mắt thoáng chột , vội cúi đầu. Thấy trán vết xanh nhạt, chợt nghiêm mặt: “Ngươi đ.á.n.h ngài ?”
“Không gì .” Phó Độ nắm lấy tay , giọng dịu : “Lúc tránh vô tình đụng giá sách, cả.”
cố nhịn, cuối cùng vẫn kìm , sang Phó Chiêu: “Dù thế nào, ngài cũng là trưởng bối của , thể động thủ?”
Phó Chiêu trừng mắt, tựa hồ tin nổi: “Hắn là trưởng bối thì ? Là sai !”
“ dù sai, cũng nên đ.á.n.h nhài !” lạnh giọng: “Huống chi, ngài thế là để gánh lấy cho . Cậu chịu kết hôn, nếu , Phó gia chẳng mang danh thất tín? Ngài là vì che giấu cho , vì đại phòng mà gánh tội, tư cách gì trách ngài ?”
Phó Chiêu thở dốc, giọng run lên: “Hắn lừa em, mà em còn bênh ?”
“Lừa là chuyện giữa và ngài . Chưa tới lượt xen .” mỉm lạnh lẽo: “Sao? Thấy quê mùa xí như trong tưởng tượng, nên giờ mới hối hận ?”
Phó Chiêu há miệng, ấp úng: “…”
“Cho dù khi đến Giang Đô, mặt là ngươi, cũng sẽ gả.”
Mặt tái , hai bàn tay siết chặt.
“Cô tưởng thèm ?” Hắn bật một tiếng gằn.
“Thế thì .” nhẹ giọng: “Mời nhị thiếu gia về cho.”
Phó Chiêu nén giận, bỏ .
buông tay Phó Độ, rút khỏi bàn tay đang khẽ nắm lấy , một lời, chỉ lẳng lặng về phòng.