Lý Mỹ Phượng  dám đối đầu trực diện với Dì Phương, tức giận lôi Chu Ngọc Châu và Chu Ngọc Bảo lủi thủi rời .
 
Dì Phương giờ   còn bán thịt lợn nữa, dì thuê một gian hàng ở thị trấn để mở cửa hàng tạp hóa.
 
Mỗi ngày tan học về và cả thứ Bảy, Chủ Nhật,  đều đến cửa hàng giúp đỡ,  khuôn mặt Dì Phương  nở nụ .
 
 cảnh  chẳng tày gang,  những kẻ luôn   cả đời  sống trong vũng bùn.
 
Mới khai giảng  đầy một tháng, hai chị em Chu Ngọc Châu và Chu Ngọc Bảo, những  từ  đến nay vẫn luôn ghét ,  chặn   khi tan học,  nhét thẳng năm tệ và một cây bút mới  tay .
 
Ở cổng trường, Chu Ngọc Bảo  mở miệng  la làng  là kẻ trộm, rằng   cướp đồ của chúng.
 
Chu Ngọc Châu bắt đầu kể lể chi tiết về những   ăn trộm  đây cho các bạn học và phụ  đang vây xem .
 
Nhìn ánh mắt khác lạ của những  xung quanh,  cảm thấy   lạnh buốt.
 
Nói thật, cái danh "kẻ trộm vặt" , ban đầu là do nhà họ Chu truyền .
 
Hai năm sống ở nhà họ Chu,   bao giờ  ăn một bữa no.
 
Khi Chu Xương Vinh và Lý Mỹ Phượng vui vẻ, họ sẽ cho  nửa bát cơm và vài cọng rau xanh, bảo   xổm  góc mà ăn. Khi họ  vui,  chỉ  thể nhịn đói.
 
 thực sự đói  chịu nổi, nhân lúc họ  để ý,  lén lút lẻn  bếp để lấy đồ ăn.
 
Họ bắt đầu gọi  là "kẻ trộm vặt" từ lúc đó.
 
Mà việc Chu Ngọc Châu thích  nhất là lén lút nhét tiền tiêu vặt  túi ,    với vợ chồng nhà họ Chu là  ăn trộm tiền.
 
Mười    đánh thì tám  là vì Chu Ngọc Châu, tin đồn  là kẻ trộm vặt cứ thế mà lan truyền.
 
Sau , bất kể là ở nhà,  hàng xóm trong khu tập thể, hễ nhà ai mất đồ, đều đổ  lên đầu .
 
Nhìn nụ  đắc ý  mặt hai chị em Chu Ngọc Châu, Chu Ngọc Bảo, mắt  đỏ hoe vì tức giận.
 
Nỗi uất ức và bóng tối của quá khứ  một  nữa dâng trào trong lòng.
 
Chúng thật đáng chết!
 
 túm lấy Chu Ngọc Bảo và Chu Ngọc Châu, đánh tới tấp   chúng, lớn tiếng la hét rằng   hề ăn trộm đồ của chúng.
 
Lý Mỹ Phượng   chạy đến cổng trường, thị  túm lấy cổ áo ,  tát  mắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuong-trieu-duong/chuong-8.html.]
 
“Gan lớn , dám động thủ với chị và em của mày ? Tao   , mày đúng là chứng nào tật nấy! Hôm nay tao  đánh c.h.ế.t mày, tao  mang họ Lý!”
 
  tát đến choáng váng, khó khăn lắm mới tìm  cơ hội cắn mạnh  cổ tay thị  một cái.
 
Lý Mỹ Phượng đau đến kêu la oai oái, một cước đạp  ngã lăn  đất.
 
Những phụ  đến đón con ở xung quanh,     nổi  khuyên vài câu, nhưng thị   ngơ.
 
Ngay khi Lý Mỹ Phượng còn định tiếp tục đ.ấ.m đá , Dì Phương,  đến đón , xông lên đánh ngã Lý Mỹ Phượng xuống đất.
 
Dì cắn răng túm tóc Lý Mỹ Phượng, giơ tay lên tát lia lịa  mặt thị.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 
“Triều Dương bây giờ là con gái của ! Mày lấy tư cách gì mà đánh con gái của ?”
 
Lý Mỹ Phượng ngã  đất, ngoài  lóc kêu la thì   chút sức phản kháng nào,   cảm thấy vô cùng hả hê.
 
Dì Phương đánh xong Lý Mỹ Phượng,  kéo Chu Ngọc Châu và Chu Ngọc Bảo , cho mỗi đứa mấy cái tát.
 
“Hai đứa tiểu súc sinh nhà chúng mày, còn bé tí tuổi mà lòng   độc ác thế , còn dám vu khống Triều Dương nhà  ăn trộm đồ của chúng mày ? Triều Dương nhà  tiền tiêu vặt thoải mái, cần gì  trộm mấy đồng bạc, mấy cây bút của chúng mày?
 
“Sau , nếu còn dám ức h.i.ế.p Triều Dương nhà ,  sẽ  thịt hai đứa tiểu súc sinh nhà chúng mày.”
 
Hai chị em nhà họ Chu sợ đến  ré lên, điên cuồng gật đầu,    còn dáng vẻ ngông nghênh ngày nào.
 
Mấy  thầy giáo đến muộn, sợ xảy  án mạng, liền chạy tới kéo Dì Phương .
 
Có những học sinh chứng kiến  bộ quá trình   thầy giáo hỏi dăm ba câu là khai  sự thật việc hai chị em nhà họ Chu vu khống .
 
 mừng vì thầy giáo là  công bằng, hai chị em nhà họ Chu  buộc  xin    mặt  .
 
Lý Mỹ Phượng  thiệt thòi ban đầu còn định  loạn, nhưng khi thầy giáo  gây áp lực  sẽ cho hai chị em nhà họ Chu tạm nghỉ học để kiểm điểm, bà  lập tức im bặt, lủi thủi kéo hai chị em .
Dì Phương đưa  về nhà bôi thuốc, mặt vẫn luôn căng thẳng.
 
Lòng  vô cùng bất an, sợ dì trách  gây chuyện, càng sợ dì đuổi  , nên  dám ho he tiếng nào.
 
“Ta  hỏi , chúng nó ở trường ức h.i.ế.p mày cũng   một hai ,  mày   với  sớm hơn? Mày sợ gì? Hai đứa tiểu súc sinh đó đánh mày, mày  đánh trả  chứ…”
 
“Mẹ…”
 
 nghẹn ngào cắt ngang lời dì,  kìm  nữa mà lao  lòng dì.