Tướng Quân Ở Dưới: Nông Môn Nương Tử Quá Cứng Cỏi - Chương 59: --- Núi rừng luôn ẩn chứa những điều bất ngờ không ngừng
Cập nhật lúc: 2025-11-02 07:43:45
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Gia Lam nhận lấy nước, rửa sạch vết thương mau chóng đắp t.h.u.ố.c cho y, “Được , ngừng những lời lẽ tâng bốc của các , giờ Thuận Tử ở đây nghỉ ngơi, cùng Chu đại ca sẽ xem xét tình hình xung quanh đây, nghi ngờ hàng quý.”
Trong tình huống bình thường, nơi nào rắn độc xuất hiện thì chắc chắn vật quý. “Chu đại ca, chú ý chân, xem xét các hang nhỏ, hốc cây gì đó.”
Chu Triều gật đầu, trong tay cầm cây gậy gỗ, bắt chước dáng vẻ Hạ Gia Lam mà cẩn thận tìm kiếm. Chu Thuận Tử dựa gốc cây, lơ đãng nhắm mắt , trong lòng hồi tưởng lời Hạ Gia Lam . Nàng thích , y rõ điều đó, giờ đây câu trả lời của nàng, y càng thêm khẳng định. Y và Hạ Gia Lam chỉ thể là bằng hữu, hoặc là nhân như nàng , còn những thứ khác, Hạ Gia Lam cho phép y nghĩ nhiều.
“Chu đại ca, mau tới đây.” Giọng Hạ Gia Lam vui vẻ truyền đến, để vài tiếng vọng trong khu rừng vắng lặng.
Chu Triều vội vàng chạy tới, liền thấy trong một hang núi nhỏ, một mảng nấm màu cam đỏ rực rỡ. Chu Triều hỏi, “Đây là d.ư.ợ.c liệu nàng ?”
Hạ Gia Lam phấn khích gật đầu, “Đây là hồng cô, kịch độc, nhưng khi bào chế là một vị t.h.u.ố.c giải độc . Loại t.h.u.ố.c cũng là đầu tiên thấy.” Kiếp giáo sư Thần Long sơn từng phát hiện loại d.ư.ợ.c liệu , nhưng đội của bọn họ dành cả mùa hè trong núi, vẫn tìm thấy thứ .
Hạ Gia Lam dùng hai con d.a.o phay nhẹ nhàng xúc hồng cô cùng đất lên, cẩn thận đặt trong chiếc lá cây lớn. “Thứ độc, thể chạm trực tiếp, con d.a.o về cũng dùng lửa và liệt tửu khử trùng mới thể chạm .”
Chu Triều dám tiến lên giúp đỡ, chỉ sợ sẽ loạn nhịp điệu của Hạ Gia Lam, y một bên Hạ Gia Lam thuần thục đặt đồ vật giỏ của .
Con rắn c.h.é.m c.h.ế.t, Hạ Gia Lam cũng cho giỏ của . “Về sẽ chế biến nó thành thuốc, tiền lúc đó chúng ba chia đều, bộ tiền rắn sẽ đưa cho Thuận Tử, Chu đại ca ý kiến gì chứ?”
Chu Triều khờ khạo xoa đầu, “Không ý kiến, còn giúp gì, Thuận Tử còn thương, tiền cần .”
Chu Thuận Tử hồi sức, giờ đây ngoài vết thương nhói thì thứ vẫn như bình thường. “Ca, đừng , cùng ngoài thì phúc cùng hưởng, đây là Gia Lam đó.”
Hạ Gia Lam vác giỏ lên lưng, hướng về phía vách núi, đầu với hai , “Nói lắm, phúc cùng hưởng họa cùng chịu.”
Chẳng bao lâu đến vách núi, Hạ Gia Lam cúi đầu xuống, xa liền thấy rõ ràng mọc lên một cây linh chi, khối lượng lớn, xem niên hạn nhỏ, chỉ là xa, dùng dây thừng mới thể hái. Hạ Gia Lam quanh bốn phía.
“Ai da!” Nghe thấy Hạ Gia Lam cảm thán. Hai theo tầm mắt nàng, một vùng lớn dây leo, xanh um tùm, gần cuối thu mà vẫn còn xanh tươi rậm rạp.
“Đó là d.ư.ợ.c liệu quý gì ?” Chu Thuận Tử hỏi.
Mèo con Kute
“Đây là khoa đằng tử, là một loại t.h.u.ố.c phổ biến, theo lý mà ai đến, nhưng thấy cả một vùng lớn khoa đằng tử thì rõ ràng là đến hái.”
Chu Triều giải thích, “Nơi đây dã thú nhiều, hái t.h.u.ố.c dám một núi, thêm nữa đây là vách núi, ít chỗ , trong thôn chúng ai y thuật, nên việc lãng quên là bình thường.”
Hạ Gia Lam gật đầu, “Chu đại ca, ngày mai hãy dẫn đến hái, hái bao nhiêu thì hái bấy nhiêu, nhớ dẫn thêm , đừng hành động một .”
Chu Triều gật đầu, “Ta , núi còn khá quen thuộc.”
Hạ Gia Lam thời gian, e rằng là buổi chiều , lúc trở về cũng kịp. Hôm nay thu hoạch , kể đến hồng cô , ngay cả những d.ư.ợ.c liệu dọc đường cũng giúp Hạ Gia Lam kiếm đầy túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuong-quan-o-duoi-nong-mon-nuong-tu-qua-cung-coi/chuong-59-nui-rung-luon-an-chua-nhung-dieu-bat-ngo-khong-ngung.html.]
“Về thôi.”
Giỏ của ba đều đầy ắp d.ư.ợ.c liệu, trừ giỏ của Hạ Gia Lam chỉ rắn độc và nấm độc, vì sợ độc tính lây sang chỗ khác, nên dọc đường nàng vác ít nhất. Chân của Chu Thuận Tử gần như khỏi hẳn, vết thương chân đối với một quanh năm ở trong núi căn bản chẳng là gì, tương tự, y vẫn thể vác một giỏ lớn d.ư.ợ.c liệu mà nhanh vững vàng.
Chu Triều sắc trời, e rằng sắp mưa , chỉ đành dẫn hai theo con đường nhỏ mà y để trở về. Thế nên ba đường cũ, đường nhỏ ngược còn nhanh hơn để về thôn.
Hai đặt d.ư.ợ.c liệu sân chào Hạ Gia Lam rời . Bọn họ cách chế biến d.ư.ợ.c liệu, hai tranh thủ trời còn sớm, tranh thủ lên núi vác về một giỏ thổ tam thất, kiếm thêm chút nào chút đó.
Hạ Gia Lam nghĩ đến một lớn một nhỏ ở nhà chắc chắn còn ăn một bữa cơm nóng hổi, nên cũng còn ý định lên núi nữa. Nàng đặt rắn độc xuống trong nhà.
Vừa bước cửa liền thấy Ngụy Cẩn Chu đang quỳ mặt đất, còn Mặc Quân Hành thì lưng về phía Ngụy Cẩn Chu, từ bóng lưng cũng thấy rõ, y đang tức giận.
Hạ Gia Lam đẩy cánh cửa đang hé mở, “Đây là gì ? Cúng bái Bồ Tát ư?”
Ngụy Cẩn Chu dám ngoảnh đầu, cúi thấp đầu đến mức gần như chui trong quần áo. Mặc Quân Hành đầu , biểu cảm tức giận mặt biến mất, giọng như thường, “Du Du về , đun nước cho nàng.”
Hạ Gia Lam đến gần hai , “Đừng bận nữa......” Lời còn dứt, nàng thấy mặt Ngụy Cẩn Chu đang quỳ đất một dấu bàn tay lớn, mũi còn đang chảy máu.
Nàng về phía Mặc Quân Hành, giọng tự chủ mang theo vài phần tức giận, “Mặc Bạch, đ.á.n.h thằng bé ?”
Mặc Quân Hành khựng , y đ.á.n.h Ngụy Cẩn Chu? Sao thể, “Không ......”
“Không thì là ai?”
Hạ Gia Lam xổm xuống, kéo thằng bé dậy, cẩn thận xem xét vết thương mặt. “Xem kìa, khuôn mặt suýt nữa thì hủy hoại , rốt cuộc là chuyện gì ?”
Ngụy Cẩn Chu dám Hạ Gia Lam, sợ quở trách, dù nãy quở trách thằng bé , nó ngoài đ.á.n.h , bất chấp phận mà đ.á.n.h , theo tính cách của Hạ Gia Lam, chắc chắn cũng sẽ quở trách nó.
“Nương, đừng giận mà, con...... con gây họa .”
Hạ Gia Lam biểu cảm dư thừa nào. Đứa trẻ mười tuổi vốn dĩ là một đứa trẻ nghịch ngợm, thể tự kiềm chế là ít. Hạ Gia Lam ngược còn cho rằng, thể gây họa, gây họa xong giải quyết, đó nhận giáo huấn còn hơn nhiều so với những bài giảng dài dòng việc ‘ gậy sinh hiếu tử’.
Nàng ủng hộ trẻ con giải phóng thiên tính, phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề, đây là cách đúng đắn con đường trưởng thành.
“Vậy con hãy kể từ đầu cho nương xem, rốt cuộc con gây họa gì?” Hạ Gia Lam chiếc ghế nhỏ, Ngụy Cẩn Chu cúi đầu.
“Con đ.á.n.h , con đ.á.n.h Hạ Tiểu Tam.” Hạ Gia Lam ngẩng đầu, “Cũng . vì đ.á.n.h với nó , các con mới quen mấy ngày thôi mà?” Vì giữ gìn tam quan cho trẻ nhỏ, Hạ Gia Lam kìm nén ý định vỗ tay khen ngợi.
“Hôm nay con và Đậu Tử ngoài chơi, vốn định bắt thêm một con gà rừng nữa, nhưng bắt . Đậu Tử sẽ đến rừng trúc nhà nó chặt trúc về giúp con chuồng gà, thế là con cùng nó đến rừng trúc nhà nó. Trên đường gặp Hạ Tiểu Tam trốn học, bọn con vốn để ý đến nó, nhưng nó và mấy cứ mãi trêu chọc......”