Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

TƯỚNG QUÂN NÀNG LÀ NGƯỜI DẪN ĐỘ - Chương 356: Bí mật của Hoàng hậu

Cập nhật lúc: 2025-09-08 17:12:02
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ nữ quan thấy , liền thêm gì về chuyện , chỉ , “Thần hầu hạ Người nghỉ ngơi ạ, chỉ còn đầy hai canh giờ nữa là lâm triều .”

“Ngày mai bãi triều, cứ bản cung vì thương tâm Thái tử rời mà lâm bệnh.”

Hoàng hậu với giọng đầy vẻ mệt mỏi, dậy bước về phía phòng tắm. Hạ nữ quan nàng tắm gội, vội vàng theo để hầu hạ.

Bồn tắm chuẩn sẵn nước. Hoàng hậu dang hai tay, Hạ nữ quan thuần thục cởi bỏ y phục cho nàng. Khi thấy vết cắn cánh tay Hoàng hậu, ngón tay nàng run rẩy.

Đỡ Hoàng hậu bước bồn, nàng liền lặng lẽ về nội điện, cầm thuốc mỡ đợi ngoài cửa.

Theo hầu Hoàng hậu mấy năm, nàng mỗi tháng Hoàng hậu đều ngoài vài . Mỗi về, nàng đều cho phép khác hầu hạ. Những vết thương như cánh tay, nàng cũng đầu thấy.

Có khi là vết cắt của binh khí sắc bén, khi là vết cắn, thậm chí là ở ngực. Hoàng hậu bí mật, là những hầu cận như họ cũng hề . Nữ quan hầu hạ cận đây, chỉ vì lỡ miệng hỏi một câu vết thương đó từ mà đến, liền mất mạng.

Nàng hiểu sâu sắc rằng sống sót, ngậm chặt miệng. Chỉ cần khi Hoàng hậu gọi nàng để hầu hạ mặc y phục, tiện thể thoa thuốc mỡ lên vết thương là .

Trong phòng, Hoàng hậu vuốt ve vết thương cắn chảy m.á.u cánh tay, khóe môi khẽ cong lên, thì thầm: “Ngươi vẫn lương thiện như , rốt cuộc vẫn nỡ tổn thương .”

Lại vết thương lâu, Hoàng hậu liền dậy, gọi Hạ nữ quan .

Đợi khi y phục mặc xong, Hạ nữ quan cẩn thận vén tay áo Hoàng hậu lên, nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ cho nàng. Hoàng hậu cụp mắt , đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi còn gả cho Lan Đình ?”

Hạ nữ quan hoảng hốt quỳ xuống: “Thần dám vọng tưởng, thần chỉ hết lòng hầu hạ nương nương.”

Nàng thầm yêu Lâm Lan Đình hơn mười năm, Hoàng hậu há chẳng ? Hoàng hậu Lâm Lan Đình ý với nàng, nên từng miễn cưỡng của cưới nàng, chỉ vì nàng cần .

Giờ đây, Hoàng hậu bỏ Lâm Lan Đình, gả nàng cho Lâm Lan Đình...

Trong lòng Hạ nữ quan thấp thỏm yên.

Hoàng hậu liếc nàng: “Ngươi tuy là nữ quan bên cạnh bản cung, nhưng xuất hàn môn. Gả cho Quốc cữu Phượng Chiêu, cũng là chịu thiệt thòi. Trên đời , nữ tử thể gả cho yêu, nào mấy ai? Ngươi chủ tớ một phen, bản cung nguyện ý thành cho ngươi.”

Ý tứ thể từ chối.

Hạ nữ quan chỉ đành cảm kích: “Tạ nương nương ân điển.”

Trong lòng cẩn thận hồi tưởng lời và hành động gần đây, liệu điều gì khiến Hoàng hậu hài lòng chăng, nhưng Hoàng hậu : “Không cần hoảng sợ, bản cung dùng ngươi thuận tay, ngươi vẫn sẽ trở về bên bản cung hầu hạ.

Lan Đình gần đây hồ đồ , khá thiết với tỷ tỷ của Vệ Thanh Yến. Bản cung nữ tử Đại Ngụy trộn Lâm gia. Hai ngày nữa bản cung sẽ triệu y cung, ban hôn cho các ngươi. Lui xuống .”

“Thần tạ nương nương thành .”

Hạ nữ quan lộ vẻ vui mừng, nhưng khỏi tẩm điện của Hoàng hậu, nụ mặt liền tắt ngúm.

Hoàng hậu nàng còn sẽ trở về cung, nghĩa là Lâm Lan Đình sẽ chết.

Nàng gả cho Lâm Lan Đình, nhưng nàng gả cho Lâm Lan Đình là một nắm giữ binh quyền, Hoàng hậu trọng dụng, chứ một kẻ sắp bỏ mạng hoàng tuyền.

Hoàng hậu nàng xuất hàn môn là nâng nàng lên . Nàng chẳng qua chỉ là một đứa ăn mày cha bán , may mắn thoát khỏi tay bọn buôn , cuối cùng tranh giành thức ăn với chó hoang.

Để đến ngày hôm nay, nàng trải qua bao nhiêu khổ cực. Tình yêu trong lòng nàng chỉ thể là thứ tô điểm thêm cho quyền thế vinh sủng, nếu bảo nàng vì tình yêu mà từ bỏ tất cả những gì đang , điều đó tuyệt đối thể.

Hoàng hậu hạ quyết tâm, nàng để xoay chuyển chuyện ?

Có lẽ nên để Lâm Lan Đình kẻ ác đắc tội Hoàng hậu. Dù trong lòng Hoàng hậu, y đáng chết, thêm một chuyện cũng chẳng .

Lâm Lan Đình khoác áo giường, đột nhiên hắt một cái.

Thời Dục đối diện kéo Vệ Thanh Yến một chút. Lâm Lan Đình vẻ ghét bỏ trong mắt , liền đảo mắt: “Nửa đêm các ngươi quấy rầy giấc mộng của , còn ghét bỏ nữa.”

Từ , y quyết định về phía Thời Dục, liền từ tận đáy lòng coi hai nhà, lời cũng tùy tiện hơn nhiều.

“Tìm ngươi chuyện quan trọng, ngươi hết mặc y phục cho tử tế.”

Để tránh cảm lạnh.

Thời Dục kéo Vệ Thanh Yến xuống bên cạnh, kể cho y chuyện phát hiện t.h.i t.h.ể ở mộ tổ Lâm gia đêm nay, bao gồm cả chuyện Thời Đức Hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuong-quan-nang-la-nguoi-dan-do/chuong-356-bi-mat-cua-hoang-hau.html.]

Lâm Lan Đình Thời Đức Hậu còn sống, kinh ngạc bật dậy từ giường. Nghĩ đến hai đến đây một cách lén lút, y mới cố nhịn hét lớn thành tiếng.

“Các ngươi đợi một lát, y phục, theo các ngươi cùng Thái tử phủ.”

Y và Thời Dục cùng đến từ Phượng Chiêu, Thời Dục và Vệ Thanh Yến mang theo ít đến. Dù trong Thái tử phủ nhiều do Hoàng hậu cài cắm, nhưng với họ mang đến, Thái tử phủ vẫn trong tầm kiểm soát của Thời Dục.

Một lát , Lâm Lan Đình cũng một bộ hành y, cùng hai trở về Thái tử phủ.

“Ý các ngươi là, Thời Đức Hậu hiện giờ đang ở trong xác Yên Nhiên Quận chúa Đại Ngụy, nhưng khả năng đổi khuôn mặt, mấy ngày còn trú ngụ ở tổ địa Lâm gia , g.i.ế.c trông mộ Lâm gia , và hút hết oán khí tổ địa Lâm gia ?”

Vừa đến thư phòng của Thời Dục, Lâm Lan Đình sốt ruột hỏi.

Vệ Thanh Yến gật đầu.

“Mà hiện tại đưa , thể là đưa đến Hoàng thành để hút oán khí của Hoàng thành, e là sợ oán khí sẽ tiết lộ một bí mật cho Thái tử phi?

Kẻ chủ mưu đằng chính là vị Tôn giả mà bọn họ nhắc đến, và vị Tôn giả thể là một nhân vật quyền thế cao trong Phượng Chiêu?”

Thời Dục cũng gật đầu.

Lâm Lan Đình lập tức phịch xuống ghế, trầm mặc lâu. Y thông suốt nhiều chuyện, ví dụ như cao thủ Phượng Chiêu xuất hiện ở Đoạn Hổ Nhai, ví dụ như thích khách xuất hiện trong hoàng cung Đại Ngụy, và cả mà Vệ Thi Quân đuổi theo đến Đoạn Hổ Nhai để tìm.

Cũng như mục đích thực sự của việc Thời Đức Hậu đánh cắp Thời Dục: “Hắn tà thuật đoạt xá như , năm đó đánh cắp ngươi chính là để đoạt xá ngươi, đó lợi dụng phận của ngươi, chiếm đoạt giang sơn Phượng Chiêu của , đúng ?”

Thời Dục gật đầu.

“Vậy tại đoạt xá Thái tử?”

Vệ Thanh Yến liếc Thời Dục một cái, thấy khẽ gật đầu, liền : “Bởi vì ngày sinh của Thời Dục đúng, Thời Đức Hậu thất bại.”

Lâm Lan Đình gần đây cáo bệnh ở nhà, nhưng mắt khỏe mạnh, nào chút dáng vẻ ốm yếu nào. Cộng thêm việc mấy ngày y chủ động kể cho Hoàng hậu chuyện thời thơ ấu.

Hai liền y và Lâm Hoàng hậu nảy sinh hiềm khích, liền y chọn Thời Dục giữa Thời Dục và Hoàng hậu. Vì , họ cũng thể tin tưởng y một cách thích đáng. Dù một chuyện cũng thể chịu sự suy xét của con cáo già , thậm chí một chuyện còn cần sự giúp đỡ của y.

Ví dụ như, điều tra chuyện năm đó của Lâm Tam tiểu thư, ví dụ như, lớn chuyện trông mộ Lâm gia giết.

“Ngày sinh đúng?” Lâm Lan Đình cau mày: “Thái tử xuất sinh là đại sự của Phượng Chiêu, thể nhầm lẫn giờ giấc?”

Nghĩ đến điều gì, y kinh ngạc về phía Thời Dục: “Ngươi con của Bệ hạ?”

Rất nhanh, y phủ nhận suy nghĩ của : “Không, ngươi là, ngươi hoa văn hỏa độc, mà Bệ hạ chỉ duy nhất Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng chỉ sinh ngươi và Chi An, rốt cuộc là sai sót ở ?”

“Lâm tướng quân, Tào Ức Chiêu sinh lúc nào?” Vệ Thanh Yến đột nhiên hỏi.

Lâm Lan Đình kinh ngạc dậy từ ghế: “Thái tử phi ý gì?”

Vệ Thanh Yến hiệu cho y xuống: “Ban đầu Tào Ức Chiêu và Thời Dục đều đưa đến Đại Ngụy khi còn là trẻ sơ sinh, tuổi tác của hai hẳn là tương đồng, liệu phận của hai từng hoán đổi?”

Tam tỷ năm đó Tiêu Phái nhục, con của nàng là của Tiêu Phái. Tiêu Phái tuy cũng là huyết mạch của Tiên đế, nhưng do Thái hậu đích sinh . Đây cũng là chỗ huyền diệu của hoa văn hỏa độc, chỉ con của huyết mạch đích truyền đế vương sinh , mới hoa văn đó…”

Tiêu Phái bao giờ thừa nhận và Tam tỷ từng da thịt mật. Chẳng lẽ, năm đó thực sự Tiêu Phái, mà là Hoàng đế tỷ phu?

Hoàng đế tỷ phu thể là như , kể tình cảm dành cho Hoàng hậu, dù thật sự vô ý phạm , cũng tuyệt đối trách nhiệm.

Lâm Lan Đình từ nhỏ theo bên cạnh Phượng Chiêu Đế, đối với y mà , Phượng Chiêu Đế vị tỷ phu , là thầy là cha, y tin Phượng Chiêu Đế, hơn cả Hoàng hậu.

“Các ngươi chắc chắn ngày sinh của Thái tử vấn đề?” Lâm Lan Đình rời mắt chằm chằm hai .

Cả hai cùng gật đầu, đợi chính là câu của Lâm Lan Đình.

Lâm Lan Đình nhắm mắt : “Chuyện các ngươi hết đừng lên tiếng, sẽ điều tra kỹ lưỡng chuyện năm đó.”

Y ngừng một chút, về phía Thời Dục: “ bất luận ngươi là con của Hoàng hậu, là con của Tam tỷ, đều là cháu ngoại của .

Hôm nay mạo , lấy phận mà xin ngươi một lời đảm bảo, bất kể ngươi và Hoàng hậu đến mức độ nào, xin ngươi đừng tổn hại Phượng Chiêu, ?”

“Nếu ngày sinh của dị thường, ngươi vẫn tin là Thái tử Phượng Chiêu ư?”

Loading...