TƯỚNG QUÂN NÀNG LÀ NGƯỜI DẪN ĐỘ - Chương 340: Mỹ Mạo Phu Nhân
Cập nhật lúc: 2025-09-08 15:00:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại Lý Tự Khanh đến phủ là vì chuyện Lão phu nhân hạ độc.
Sau khi hành lễ, hỏi: “Thái tử phi, ngày đó đến thăm Trấn Bắc Hầu Lão phu nhân mang theo một cái giỏ mây, dám hỏi trong giỏ mây đó là vật gì?”
“Chuyện liên quan đến việc Lão phu nhân trúng độc ?” Vệ Thanh Yến hỏi.
“Trấn Bắc Hầu nghi ngờ trong giỏ đó lẽ cất giấu độc dược.”
Đại Lý Tự Khanh giải thích: “Nếu đối phương đưa nghi vấn, cũng là để rửa sạch hiềm nghi cho Thái tử phi, vi thần tất tìm hiểu rõ ràng.”
Vệ Thanh Yến gật đầu biểu thị sự thấu hiểu: “Là hài cốt. Trên đường đến Phượng Chiêu, mơ thấy một luồng oán khí nhờ thu nhặt xương cốt. Ta liền lệnh cho thu thập hài cốt vứt xác nơi hoang dã đó về.
Ngày đó đến thăm Lão phu nhân, cũng tiện thể mang hài cốt đó lên núi, cốt để tìm cho một nơi thích hợp để an táng.”
Khi quyết định đưa Lương Phúc Châu gặp Lão phu nhân, nàng nghĩ kỹ cách để che giấu việc mang theo bình sứ khi ngoài.
Thế gian xương cốt phơi xác nơi hoang dã, thu liệm bao nhiêu. Sau khi thể điều khiển oán khí, nàng sẽ đưa những hài cốt gặp đất an táng. Đến Phượng Chiêu, oán khí tương trợ, việc tìm một bộ hài cốt chôn cất cũng chẳng khó.
“Đã là đựng hài cốt, Thái tử phi vì mang theo đến gặp Lão phu nhân?”
Đại Lý Tự Khanh ngữ khí khá khách khí, nhưng đôi mắt tựa như thể xuyên thấu lòng , chằm chằm Vệ Thanh Yến.
Thật khi đến, theo dấu vết của Vệ Thanh Yến ngày đó, tìm thấy nấm mộ mới núi, mộ còn tro tàn của tiền giấy đốt, tình hình bên trong mộ họ cũng xem qua, điểm Thái tử phi dối.
mang theo hài cốt thăm Lão phu nhân, về mặt tình lý thông .
Vệ Thanh Yến giải thích: “Luồng oán khí đó là của một hầu c.h.ế.t vì bảo vệ chủ, c.h.ế.t thảm thiết, oán khí nặng. Công đức bổn cung thể tịnh hóa oán khí cho , cũng là để trấn nhiếp, bởi mới thất lễ, bất đắc dĩ mang theo bên , đến chỗ Lão phu nhân.
tuyệt chỗ nào bất lợi cho Lão phu nhân. Lương Phúc Châu mong Lão phu nhân và Lão Hầu gia khỏe mạnh trường thọ, bổn cung tự nhiên cũng mong ước như .”
Nàng giọng ôn hòa, mặt vẻ từ bi, Đại Lý Tự Khanh theo bản năng tin nàng, nhưng tín niệm tin quỷ thần kéo về thực tại.
Bèn : “Người cáo Trấn Bắc Hầu vu oan , Trấn Bắc Hầu cũng đến Đại Lý Tự cáo mưu hại Lão phu nhân. Hiện nay hai bên đều là nguyên cáo, cũng đều là khổ chủ.
Vi thần cũng xác minh, bức họa vẽ quả thực tẩm độc dược, hầu trong trang viên cũng xác nhận, khi bức họa giao đến tay Lão phu nhân, Lão phu nhân vẫn luôn giữ lấy, cho khác chạm .
Hôm nay vi thần đến đây, cũng xem Thái tử phi thể cung cấp thêm một vài manh mối để chứng minh hạ độc .”
Trấn Bắc Hầu thì thể sợ, nhưng Lão Hầu gia thì kính trọng vài phần. Thái tử phi mắt tuy vẫn ghi tên Ngọc điệp Hoàng gia, nhưng là Hoàng hậu đích thừa nhận, tương lai thể là Quốc mẫu, ai cũng thể đắc tội, cũng đắc tội ai.
Vệ Thanh Yến lắc đầu: “Bổn cung tin tưởng đại nhân.”
Dừng một chút nàng : “Có điều, lời của Trấn Bắc Hầu chỗ nào sai sót ? Vừa nghi ngờ bổn cung hạ độc trong bức họa, nghi ngờ giỏ mây của bổn cung cất giấu độc dược, rốt cuộc cho rằng bổn cung hạ độc như thế nào?”
Vấn đề Đại Lý Tự Khanh cũng hỏi qua, nhưng Trấn Bắc Hầu vẻ cứ quấy rối vô lý, khăng khăng cho rằng giỏ mây đó vấn đề. Chuyện liên quan đến vụ án, mỗi nơi đều cần cẩn thận, điều những điều tự nhiên sẽ than vãn với Vệ Thanh Yến.
Hắn qua loa hỏi thêm vài câu, nhưng manh mối nào, Đại Lý Tự Khanh đành rời .
Hắn , Tiêu Chi An trở về: “Tình hình Lão phu nhân quả thực nghiêm trọng, Lão Hầu gia lo lắng nàng xảy chuyện, dám rời nửa bước.”
Hắn chút thất vọng, hóa Lão Hầu gia đến, là tin tưởng tẩu tẩu hạ độc, mà là lo lắng Lão phu nhân bất trắc, thể ở bên cạnh.
nếu Lão phu nhân qua đời, e rằng sẽ là đầu tiên đến gây sự với tẩu tẩu. Đó là một con hổ hung hãn đến nỗi ngay cả Mẫu hậu cũng coi . Trong lòng Tiêu Chi An mong Lão phu nhân thể khỏe , lo lắng cho Vệ Thanh Yến.
Thời Dục thấy cau mày thành một cục, bèn : “Trước tiên rửa mặt , và tẩu tẩu ngươi đêm qua cả đêm nghỉ, chịu nổi. Đêm nay chúng ngủ sớm một chút, nếu gây rối, ngươi hãy giúp chúng xử lý, ?”
Tìm chút việc cho , lẽ trong lòng sẽ dễ chịu hơn. Có ở đây, y và Thanh Yến ngoài mới tiện hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuong-quan-nang-la-nguoi-dan-do/chuong-340-my-mao-phu-nhan.html.]
Quả nhiên, Tiêu Chi An đau lòng : “Đêm nay hai cứ nghỉ ngơi cho , tuyệt đối sẽ để ai quấy rầy hai .”
Trong một ngôi trạch viện mấy nổi bật ở Hoàng thành.
Một phụ nhân phong vận vẫn còn đó, một quyền đ.ấ.m n.g.ự.c Trấn Bắc Hầu: “Ngươi đúng là đồ bạc bẽo, cam tâm sa đọa, theo ngươi hai mươi mấy năm danh phận.
Hai đứa con cũng mang tiếng là con ngoài giá thú, đời khinh thường, thế mà nay ngươi đoạt ngôi vị Thế tử của con , ngươi để con cháu như thế nào?
Ngươi đây là chán ghét , tìm mới, cho nên tức c.h.ế.t ? Không cần phiền phức , cho một dải lụa trắng là , chẳng lẽ còn thể ngăn cản chuyện của Hầu gia .”
Đã đến tuổi bà nội, nhưng khi nàng vẫn đến nỗi khiến Trấn Bắc Hầu mềm lòng, thấy phụ nhân thật sự tìm lụa trắng, vội vàng ôm lấy nàng .
Hắn xuống ghế tròn trải gấm, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nàng những lời chẳng đang cứa tim vi phu ?
Thanh Vũ điều tra cái c.h.ế.t của Phúc Châu, tuy chuyện qua nhiều năm, dấu vết sớm xóa sạch, nhưng cái tên Vệ Thanh Yến đó tà môn lắm, nếu nương nương che chở, vi phu lo lắng bọn họ thật sự thể điều tra điều gì đó.
Đến lúc đó đừng đến ngôi vị Thế tử, e rằng cả tước vị Trấn Bắc Hầu cũng mất.”
Hắn cẩn thận lau nước mắt cho phụ nhân, thở dài : “Nương nương coi trọng tài năng của nghịch tử , chúng chỉ thể tạm thời thuận theo ý của nương nương.
Đợi chuyện qua , tìm chút sai lầm của nghịch tử đó, để nghịch tử đó khiến nương nương chán ghét, thì ngôi vị Thế tử, bao gồm cả tước vị của vi phu, chẳng đều là của con trai chúng ? Những điều đều là kế sách tạm thời thôi.”
“Thật , lừa chứ?” Phụ nhân ngước mắt, hàng mi đôi mắt hạnh khẽ run rẩy, trông đáng thương vô cùng, còn chút vẻ ngây thơ, tủi của thiếu nữ.
Trấn Bắc Hầu say đắm vẻ ngoài của nàng , khiến luôn thể tìm thấy cảm giác trẻ trung của nàng. Lão già sáu mươi tuổi lập tức thề: “Bấy nhiêu năm qua vi phu lừa nàng chút nào ? Nếu vi phu lừa nàng, hãy để vi phu trời đánh lôi đình…”
Môi của phụ nhân áp sát lên, nước mắt tí tách rơi xuống: “Thiếp tin là , phát lời thề độc như là đau lòng đến c.h.ế.t .”
“Được , đừng nữa…” Trấn Bắc Hầu dỗ dành, ôm lấy thể mềm mại của phụ nhân về phía giường.
Một khắc , lật xuống, nghỉ ngơi chốc lát, dậy mặc y phục: “Gần đây vi phu sẽ đến thường xuyên như nữa, nàng cũng đừng ngoài, tránh để khác phát hiện nàng. Đợi chuyện xong xuôi, nàng gì, vi phu cũng sẽ ở bên nàng.”
Phụ nhân dậy ôm lấy lưng : “Hầu gia chẳng , xác nhận Vệ Thanh Yến mang bình sứ ?
Vả nàng đến gặp Lão phu nhân cũng hề nhắc đến chuyện năm xưa, xét thấy , chuyện lo lắng hồn phách Châu Châu lung tung là tồn tại.
Thiếp ngược cảm thấy, chuyện báo mộng cũng là giả thôi. Chắc là vợ chồng bọn họ đến Phượng Chiêu, nương nương ý định buông quyền, nên hai vợ chồng lôi kéo các lão thần giúp đỡ để đoạt quyền đó.”
Lương Vĩnh An : “Không sợ vạn nhất, chỉ sợ một vạn. Tình hình tồi tệ nhất là Thanh Vũ xen .”
“Đều là của , năm xưa nếu … Hầu gia cũng sẽ vì …”
Nàng nức nở , nước mắt ướt lưng Lương Vĩnh An, hổ thẹn : “Đều là liên lụy Hầu gia.”
Lương Vĩnh An nỡ mỹ nhân , bèn thấp giọng than vãn một câu: “Không trách nàng, trách thì cũng trách nương nương, lấy cái bình sứ đó uy h.i.ế.p vi phu.”
Nhận những lời là đại bất kính, vội vàng đổi giọng : “Thôi , những chuyện nữa. Vi phu nên về , nàng nhớ lời vi phu dặn, tuyệt đối đừng lung tung.”
Nam nhân rời nhanh.
Phụ nhân tầm mắt từng tấc từng tấc dò xét căn phòng nơi nào xa hoa, khóe môi khẽ cong lên một nụ lạnh.
Một căn phòng dù xa hoa phú quý đến mấy, nếu thể ngoài, cũng chỉ là một cái lồng chim. Nhịn nhục bao nhiêu năm nay, vì các con của nàng, nàng cũng nên bước ngoài liều một phen .
Nàng tin kế sách tạm thời của nam nhân.
Đi đến bình phong, đậy kín nắp một chiếc lư hương, nàng gọi nô tỳ hầu hạ. Sau khi trang điểm cẩm y hoa phục, mỹ phụ nhân mỉm yểu điệu gương, kẻ hầu hạ vây quanh sân. Người hầu mở cổng lớn.
Thì thấy một đội bên ngoài cổng, dẫn đầu là một chiếc kiệu mềm, kiệu mềm, Thanh Vũ công chúa mặc một hồng y nghiêng tựa , mỹ phụ nhân lười biếng: “Nguyệt Tần nương nương, lâu gặp.”