TƯỚNG QUÂN NÀNG LÀ NGƯỜI DẪN ĐỘ - Chương 324: Tàn hồn trong lọ sứ
Cập nhật lúc: 2025-09-08 14:14:28
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Này, còn xong mà.”
Vệ Thi Quân phản ứng , định đuổi theo thì còn bóng dáng Lâm Lan Đình nữa.
“Người bệnh gì , hiểu sai ý ?”
Vệ Thi Quân dừng bước, “Có cách diễn đạt của vấn đề, khiến hiểu lầm dùng Tử Hỏa Đan để đổi lấy An Thần Hoàn ?”
Nàng suy nghĩ kỹ lưỡng, vỗ trán.
Nhất định là .
Nàng lẽ nên là tặng nhầm, chứ mở lời tặng Tử Hỏa Đan. Ai, quả nhiên nàng hợp khách sáo, “Lần thẳng, nhất định thẳng.”
Vệ Thi Quân lẩm bẩm trở về phòng, ánh mắt nàng rơi chiếc hộp đựng An Thần Hoàn, đến mở , bên trong còn mười bốn viên.
Mười ngày nay, mỗi ngày nàng dùng một viên, ban ngày ngủ ngon, hiệu quả đến , ngay cả chiếc hộp đựng thuốc viên cũng khảm đá quý, hẳn là vô cùng quý giá.
Chắc chắn dễ , Lâm Lan Đình tìm Hoàng hậu nương nương để xin thêm…
Hỏng !
Người chạy nhanh như , là lo lắng nàng sẽ "sư tử há miệng rộng" ? Hay là cảm thấy nàng tham lam vô độ?
Nếu đúng là , thì quả thực nàng chiếm tiện nghi, miếng ngọc bội đối với một đại tướng quân như Lâm Lan Đình, tính là vật quý giá gì.
Thế mà nàng còn đòi , nghĩ đến đây, nàng đặt chiếc hộp xuống đuổi theo ngoài.
Phải rõ ràng, tránh cho Lâm Lan Đình mang An Thần Hoàn đến cho nàng, đến lúc đó, nàng càng khó mở lời đòi ngọc bội.
Thế nhưng khỏi Thái tử phủ, còn bóng dáng Lâm Lan Đình nữa?
Vệ Thi Quân mới đến, cũng quen thuộc với Hoàng thành, nghĩ đến việc Lâm Lan Đình sẽ hỏi thăm chuyện Hoàng hậu đặt Thái tử phủ ở ngoài cung, nàng đoán chắc hẳn hoàng cung Phượng Chiêu .
Vậy thì nàng tiện đuổi theo nữa, Vệ Thi Quân đành về phủ, đợi gặp mặt sẽ rõ.
Trong ngõ tối bên cạnh, Lâm Lan Đình nắm chặt túi thơm trong tay, thấy Vệ Thi Quân dừng bước, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đó nhận ngọc bội, ban đầu nghĩ Vệ Thi Quân nhân cơ hội bày tỏ tình ý với , nhưng ảo tưởng kéo dài bao lâu, hiện thực khiến tỉnh táo.
Vì cùng đường đồng hành, cảm nhận rõ ràng rằng Vệ Thi Quân ý tránh xa , một cô nương quang minh lạc như , nếu thực sự tình ý với , tuyệt đối sẽ chơi trò "dục cầm cố túng".
Ngược , khả năng tặng nhầm là lớn, hai tiếp xúc, dáng vẻ nàng cứ thôi, càng khiến thêm chắc chắn.
Nàng thực sự tặng nhầm.
Vừa nãy thấy nàng lấy một túi thơm khác, liền hiểu, nàng đổi . Ma xui quỷ khiến thế nào, trả cho nàng.
Lông mày kiếm nhíu chặt, Lâm Lan Đình lấy ngọc bội , ngón tay vuốt ve, nhất thời hiểu tại , gần ba mươi tuổi, hành động ngây thơ như .
Liệu nàng nhận điều gì, từ đó khinh thường ?
“Tướng quân, chúng ngoài ?” Tùy tùng Thạch Đầu thấy chủ tử đang xuất thần, cẩn thận hỏi.
Y là tùy tùng theo Lâm Lan Đình từ nhỏ, vì lúc đó mới kết hôn, Lâm Lan Đình nỡ để y và vợ xa cách, liền cho y ở Phượng Chiêu.
Lần đưa An Thần Hoàn đến, y mới về việc bên cạnh .
Nghĩ đến Thạch Đầu giờ là gia đình, Lâm Lan Đình khẽ ho một tiếng hỏi, “Thạch Đầu, Lệ Trúc tặng ngươi đồ vật, ngươi trân quý ?”
Lệ Trúc là vợ của Thạch Đầu, cũng là hầu hạ trong viện của Lâm Lan Đình.
“Lệ Trúc tặng nô tài đồ vật, đó là tấm lòng của Lệ Trúc dành cho nô tài, nô tài tự nhiên quý báu. Áo quần giày dép nàng cho nô tài, nô tài thường ngày đều nỡ mặc, sợ hỏng.”
Thạch Đầu thăm dò hỏi, “Tướng quân, trong lòng ?”
Lâm Lan Đình liếc y một cái, “Sao, thành hôn còn khiến ngươi cả gan càn ?”
“Nô tài dám, nô tài chẳng là mừng cho tướng quân .”
Thạch Đầu thấy chủ tử nhà thực sự tức giận, liền mạnh dạn lấy phận từng trải, cố gắng khuyên nhủ ông chú già sớm mở lòng, “Tướng quân, nô tài cũng là khi kết hôn mới vợ thì đến nhường nào…”
“Nói nhiều.” Lâm Lan Đình cắt lời y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuong-quan-nang-la-nguoi-dan-do/chuong-324-tan-hon-trong-lo-su.html.]
Người thể khi kết hôn với con gái yêu, cuộc sống sẽ đến mức nào? Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ thấy heo chạy ?
Trên đường , chỉ Thái tử điện hạ và Thái tử phi thôi cũng đủ khiến hiểu nhiều điều .
Cái vẻ quấn quýt bên đó, tuy nhiên, cũng thực sự trông thật ngọt ngào.
Giữa và Vệ Thi Quân, tuy tình ý như Thái tử và Thái tử phi, nhưng, nếu thể đến với , nghĩ đến cũng là những ngày tháng thú vị.
Người khẽ nhếch môi, đưa ngọc bội cho Thạch Đầu, “Ngươi cần theo, bây giờ về, bảo Lệ Trúc đến kho lĩnh loại dây tơ nhất, thắt cho bản tướng một cái lạc tử.”
Người treo nó ở bên hông, đồ tặng cho thì là của , lý nào đòi , thể nào.
Trong lòng Thạch Đầu vui như nở hoa, trời ơi, tướng quân nhà y cái cây già cuối cùng cũng sắp hoa .
Vội vã , “Người yên tâm, phu phụ chúng nô tài nhất định sẽ chu cho .”
Lâm Lan Đình nụ hở lợi của Thạch Đầu nữa, vận khinh công bay thẳng về hoàng cung, còn phu phụ? Có vợ thì ghê gớm lắm .
Hừ.
Vì đường tắt, nên vặn lệch múi giờ với hai Thời Dục xuất cung.
Trên xe ngựa, Vệ Thanh Yến tựa vai Thời Dục, khẽ, “Trong hoàng cung mà phát hiện một oán khí nào oán hận Hoàng hậu.”
Hôm nay trong cung, bất kể là sống gặp , hình ảnh oán khí khi chết, đều thể hiện sự kính sợ, ca ngợi hoặc ơn đối với Hoàng hậu.
Vệ Thanh Yến lập tức nghĩ đến Thời Đức Hậu, năm xưa Thời Đức Hậu cũng khắp nơi thể hiện sự đức độ hiền minh.
Thời Dục kéo nàng sát lòng, khẽ ừ một tiếng, “Lúc thấy bài vị phụ hoàng, mũi chút cay cay.”
Thế nhưng khi gặp Hoàng hậu, cảm xúc như .
Người ruột thịt sống sờ sờ, khiến xúc động bằng bài vị của phụ . Người cũng nghĩ đến Thời Đức Hậu, lẽ Hoàng hậu Lâm thị đối với quả thực chút chân tình, nhưng từng trải qua sự lừa dối lợi dụng của Thời Đức Hậu, dám coi tình cảm của Hoàng hậu Lâm thị là thật nữa.
Vệ Thanh Yến hiểu tâm trạng của , nắm lấy tay , dụi đầu vai , “Không cần miễn cưỡng bản .”
Chưa Hoàng hậu Lâm thị đối với Thời Dục bao nhiêu chân tâm, hai hai mươi mấy năm tiếp xúc, ở cái tuổi Thời Dục trưởng thành, tình cảm kính yêu sâu sắc với Hoàng hậu Lâm thị, quả thực là khó .
Huống hồ, nàng cảm thấy Hoàng hậu Phượng Chiêu đối với Thời Dục nhiều hơn là lợi dụng.
Lần đầu gặp mặt, liền nhắc đến quốc tỉ mặt con trai, phàm là Thời Dục dã tâm, nhất định sẽ tìm cách lấy nửa khối quốc tỉ từ tay Thanh Vu.
Chuyện nàng thể nghĩ đến, Thời Dục nghĩ đến, trong lòng còn thất vọng đến mức nào.
Thời Dục đầu hôn lên trán nàng, “Không , nàng thật thì thật, nàng giả… những lời đó cứ thôi, nhưng một điều, thể xác nhận, nàng hy vọng và Chi An hòa thuận.”
Có lẽ đây mới là tình mẫu tử chân chính, sợ sẽ tổn thương Chi An, ba câu hai lời rời công lao của Chi An khi tìm kiếm .
Chi An trưởng thành, Hoàng hậu Lâm thị tuyệt nhiên nhắc đến việc phân phủ cho y, mà hôm nay Chi An dẫn họ tham quan hoàng cung, khi qua Đông Cung, Chi An vốn xem bên trong sửa chữa thế nào.
Hoàng hậu Lâm thị lấy cớ ngăn , lẽ, nàng ngay từ đầu nghĩ đến việc để và Thanh Yến ở trong hoàng cung, cho nên Đông Cung căn bản sửa chữa.
Nàng sớm đặt Thái tử phủ ở ngoài cung, thì việc để Lễ Bộ Thượng Thư dẫn Thanh Yến đến dịch trạm, chính là cố ý.
Bởi vì Hoàng hậu Lâm thị , nhất định sẽ bỏ Thanh Yến một ở trong cung, như , Hoàng hậu Lâm thị thể thuận thế sắp xếp cả hai ở ngoài cung.
Đến phố Thanh Tước, thấy tấm biển Thái tử phủ, Thời Dục lạnh tiếng động, càng thêm xác nhận suy nghĩ trong lòng.
sự thất vọng cũng chỉ chốc lát, nắm tay Vệ Thanh Yến, bước cửa lớn Thái tử phủ.
Quản sự, hạ nhân bên trong, đều do Hoàng hậu Lâm thị phái đến, thấy hai trở về, vội vàng đón họ đến chủ viện.
Quản gia tên Trần Võ, nguyên là một quản sự trong cung, cung kính , “Không hai vị điện hạ sở thích gì, phủ tạm thời sửa sang theo ý nương nương.
Nương nương , nếu hai vị điện hạ còn cần thêm gì, hoặc chỗ nào cần sửa đổi, cứ việc dặn dò lão nô.”
Thời Dục gật đầu, gì.
Vệ Thanh Yến thì vuốt ve một chiếc lọ sứ cao bằng nửa kệ đồ cổ, hỏi, “Chiếc lọ sứ bản cung thấy , thể mua thêm một chiếc nữa đặt ở thư phòng ?”
Trần Võ qua, chút khó xử, “Điện hạ, chiếc lọ sứ là từ trong cung mang , chỉ một chiếc duy nhất, thị trường e rằng mua .”
Bên trong lọ sứ, cô bé mười hai, mười ba tuổi, kéo kéo tay áo Vệ Thanh Yến, vui mừng , “Tỷ tỷ, tỷ thấy ?”