TƯỚNG QUÂN NÀNG LÀ NGƯỜI DẪN ĐỘ - Chương 305: Lòng Thiếp Đau Đớn Khôn Ngôi
Cập nhật lúc: 2025-09-08 12:45:13
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ý gì?" Lòng Dương phu nhân giật thót.
A Mãn vẻ mặt kinh hãi, "Là phát điên . Nô tỳ tìm y, lời dặn dò còn xong, y bảo nô tỳ cút. Nói... rằng đồng lõa với phu nhân sẽ hại c.h.ế.t y, còn với đại tiểu thư, mắng những lời khó , chạy loạn trong phủ."
Tim Dương phu nhân đập thình thịch, "Đã khống chế ?"
A Mãn khựng . Nàng nãy hề ý nghĩ khống chế phủ y , chỉ một lòng đến tìm phu nhân, như thể thứ gì đó dẫn dắt, mất thần trí. Nghĩ đến Thái phủ y hiện giờ vẫn còn trong phủ những lời điên rồ đó, nàng sợ hãi vội vàng quỳ xuống, "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ vội vàng báo cho phu nhân ..."
"Ngươi quả thực đáng chết." Dương phu nhân mắt mày sắc lạnh, đột nhiên dậy. A Mãn xưa nay hành sự cẩn trọng, hôm nay phạm sai lầm hồ đồ như .
Vạn nhất những lời điên rồ của kẻ họ Thái kinh động đến mấy vị đại phật , hậu quả sẽ thể tưởng tượng nổi. Cũng chẳng màng đến việc trừng phạt A Mãn nữa, Dương phu nhân liền dẫn khỏi viện.
vẫn chậm một bước, Thái phủ y thế mà xông khách viện.
Khi Dương phu nhân đến, Thái phủ y đang dập đầu Vệ Thanh Yến, "Đại tiểu thư tha mạng, tha mạng! Là phu nhân sai tiểu nhân mắc bệnh phong tình, hại tiểu nhân..."
"Lại những lời hồ đồ." Dương phu nhân vội vàng xoay tiến lên, với Vệ Thanh Yến, "Điện hạ thứ tội, đây là phủ y của phủ, đầu óc y chút điên loạn."
Sau đó nàng trừng mắt các hộ vệ theo phía , "Còn mau đưa y xuống, để y kinh động đến quý nhân, các ngươi thật đáng chết."
"Khoan ." Vệ Thanh Yến giơ tay ngăn hộ vệ , nhíu mày hỏi Dương phu nhân, "Đại tiểu thư nhà các ngươi là do mắc bệnh phong tình mà c.h.ế.t ư? Vậy thì trong phủ ... bản cung ở mà yên lòng ."
"Không , Điện hạ, y là kẻ điên, đừng y bậy." Dương phu nhân vội vàng giải thích, "Đại tiểu thư của chúng vẫn là nữ xuất giá, thể vướng những chuyện đó. Linh Nhi đáng thương của là do mắc bệnh tâm hồi hộp mà qua đời."
Các vị quý nhân rời , nàng mong , nhưng thể để họ rời vì ghét bỏ Dương phủ.
Tiêu Chi An nhíu mày: "Dương gia các ngươi cớ giữ một kẻ điên phủ y? Chẳng lẽ sợ chữa hỏng ư, là, vị đại tiểu thư nhà các ngươi thực sự là chữa chết?"
Thái phủ y điên loạn lời , vội vàng đáp: "Không , , mắc bệnh bẩn, đại tiểu thư mắc bệnh bẩn, là phu nhân bảo kẻ hèn chẩn đoán như . Đại tiểu thư bệnh, là phu nhân hạ độc đại tiểu thư, đại tiểu thư là phu nhân hại chết, liên quan đến , đại tiểu thư, liên quan đến . Người báo thù đừng tìm kẻ hèn , tìm thì hãy tìm phu nhân, kẻ hèn chỉ giữ miếng cơm manh áo , kẻ hèn chỉ là tuân lệnh hành sự thôi ạ..."
Hắn kêu la, liều mạng dập đầu Vệ Thanh Yến.
Dương phu nhân tức sợ: "Cớ bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, mau đưa xuống."
Nàng quản gia nhiều năm, tất cả hạ nhân đều nàng quản lý răm rắp, dám bậy bạ mặt lão gia, cho dù , nàng cũng thể khiến lão gia tin . Điều phiền phức là sợ mấy vị quý nhân tin lời , nhúng tay chuyện .
Thái phủ y hộ vệ tóm lấy, liều mạng giãy giụa, kêu : "Đại tiểu thư đừng bắt , hại là ..."
"Tạo nghiệt, thật là tạo nghiệt!" Dương phu nhân lấy khăn che mặt, sụt sịt như : "Hắn vốn mở y quán ở Hoàng thành, vì đắc tội quý nhân, thể sống yên ở Hoàng thành nên mới đến Ngô Đồng quận. Năm đó thần mang thai khó chịu, thể ăn uống, ngay cả uống nước cũng nôn , là phương thuốc của cứu thần và thai nhi trong bụng. Lão gia mới giữ phủ y, cho dù phát hiện chứng điên loạn , cũng nỡ đuổi . Không ngờ, hôm nay tái phát, còn quấy rầy Điện hạ, thần thực sự hoảng sợ, xin Điện hạ thứ tội, thần nhất định sẽ sai trông coi cẩn thận, để ngoài quấy nhiễu nữa."
Vệ Thanh Yến liếc vầng khí đen bao phủ đầu Dương phu nhân, vẻ xen chuyện rảnh rỗi: "Thôi , bổn cung há so đo với một kẻ điên. Tuy nhiên, phu nhân tâm thiện, vẫn nên tìm một đại phu xem bệnh cho , kẻo điên lên, tự treo cổ đ.â.m đầu mà chết, vô cớ thêm vận rủi."
Dương phu nhân trong lòng đang toan tính sai xử tử Thái phủ y, lời liền cứng đờ thần sắc, vội cúi đầu: "Dạ, thần sẽ sai tìm đại phu ngay."
Sau đó, A Mãn đỡ, nàng bước chân hư ảo rời .
"Dương phu nhân đó hẳn là nảy sinh ý hãm hại phủ y, tẩu tẩu cớ ngăn cản?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuong-quan-nang-la-nguoi-dan-do/chuong-305-long-thiep-dau-don-khon-ngoi.html.]
Tiêu Chi An hiểu: "Cả Dương phu nhân , cũng đáng chết."
"Bởi vì oán niệm của Dương Linh Nhi ngoài việc khiến kẻ hại nàng đền mạng, còn Dương quận thủ rõ tất cả, nàng cần Dương quận thủ hối và tạ ."
Mối quan hệ hòa thuận giữa kế và con riêng, tất cả đều chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Điều đáng sợ là Dương quận thủ tin, hoặc là giữa tình và mỹ sắc, chọn vế . Vì , giữa con gái và vợ hiểu lầm, đều tin tưởng vợ , khiến Dương Linh Nhi hết đến khác thất vọng, cuối cùng càng thêm nguội lạnh mà chết. Nếu cứ để mấy đó c.h.ế.t như , đủ để hóa giải oán khí của Dương Linh Nhi. Huống hồ, còn bốn mươi tám mạng khác, cũng cần một sự thật và công lý.
Tiêu Chi An nghĩ đến tin tức từ tiểu cữu truyền đến, nhỏ giọng oán trách: "Mẫu hậu cũng , cớ để một kẻ hồ đồ như quận thủ một phương, bá tánh phá hoại thành bộ dạng gì ."
Vệ Thanh Yến và Thời Dục đều tiếp lời.
Đêm khuya, khi bộ phủ trở nên tĩnh lặng, bốn bóng thoắt ẩn thoắt hiện nhảy vút .
Vệ Thanh Yến và Vệ lão tam thu thập oán khí, Thời Dục dẫn Tiêu Chi An đến phủ nha, xem xét các cuốn sổ ghi chép nhiều năm .
Chẳng bao lâu, Dương quận thủ và Lâm Lan Đình cùng đoàn cũng trở về quận thủ phủ.
Tùy tùng của Tiêu Chi An đợi sẵn ở đó: "Nhị hoàng tử gần đây đường quá mệt mỏi, ngủ , phòng của ngài ở ngay cạnh Điện hạ, thuộc hạ sẽ dẫn ngài đến đó."
Lâm Lan Đình gật đầu, với Dương quận thủ: "Đã quá khuya, ngài cũng nghỉ ngơi ."
Dương quận thủ vốn tự đưa khách đến nơi, đành dừng bước, cung kính tiễn Lâm Lan Đình từ xa mới trở về viện của .
Cửa phòng mở, một thể mềm mại lao lòng: "Lão gia, cuối cùng cũng về."
Giọng nghẹn ngẹn run rẩy, khiến trái tim Dương quận thủ thắt : "Phu nhân ở đây? Xảy chuyện gì ?"
Dương quận thủ tật ngáy, phu nhân khi sinh ngủ sâu giấc, thường xuyên tiếng ngáy quấy rầy ngủ ngon, thậm chí còn bệnh nặng vì thế. Hắn thương tiểu thê tử, bình thường đa phần đều ngủ ở viện của . Khi công lương trong kho đầy ắp, cần "phát lương", lão gia mới đến viện của Dương phu nhân, một phen ân ái trong màn trướng, đợi đến khi công lương cạn kiệt mới trở về viện của .
Thê tử thương vất vả, đôi khi cũng giữ ở qua đêm, nhưng nàng ít khi đến viện của Dương quận thủ.
Mà còn là bộ dạng mắt sưng đỏ vì , Dương quận thủ đau lòng khôn xiết, liền ôm lấy nàng đặt lên giường, ân cần hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì ?"
"Thiếp , chỉ là nhớ lão gia thôi, lão gia hôm nay về muộn thế?"
Lời khiến Dương quận thủ nhớ đến chuyện ban ngày, chần chừ : "Có chút chuyện, nhưng nàng cần lo lắng, sẽ xử lý thỏa."
"Thật sự xảy chuyện ?" Dương phu nhân dùng hai tay ôm lấy mặt Dương quận thủ: "Xảy chuyện gì ? Lão gia, đừng giấu , sẽ lo lắng lắm đó."
Vừa chuyện, nước mắt trào , đọng hàng mi, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều trông thật đáng thương.
Trái tim Dương quận thủ lập tức mềm nhũn, bèn giấu nàng nữa, kể hết chuyện trong sơn động.
"Lão gia Linh Nhi nhà chúng , nàng đó trong phủ thật sự chết? Là bắt nhốt quan tài mà c.h.ế.t ngạt ư?"
Nàng lấy tay che môi, nước mắt như chuỗi ngọc đứt đoạn: "Sao thể như , ai tàn nhẫn đến thế, Linh Nhi khi đó hẳn đau khổ, tuyệt vọng nhường nào."
"Chát!" Nàng đột nhiên dùng sức tự tát một cái: "Đều tại , là nàng , mà phát hiện nàng tính kế. Đều tại , vốn lo lắng chuyện nàng mắc bệnh bẩn sẽ phát hiện, nên mới sớm an táng, ngờ, trúng cạm bẫy của kẻ ."
Dương phu nhân giơ tay định tự tát thêm một cái, Dương quận thủ giữ lấy, thể giãy giụa , nàng bật ngã lòng Dương quận thủ: "Đều tại ngu ngốc, ngu ngốc đến thế, mà phát hiện những chuyện , lão gia, đây, trái tim đau c.h.ế.t mất thôi. Thiếp với Linh Nhi, còn sống nổi nữa, lão gia, nên xuống suối vàng để tạ với nàng ..."