TƯỚNG QUÂN NÀNG LÀ NGƯỜI DẪN ĐỘ - Chương 215: Phát hiện mới
Cập nhật lúc: 2025-09-07 10:39:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng đế lừa Lam Thư, nhưng vài chuyện cần xác nhận, còn tiện với Lam Thư, bèn lấp lửng: “Có lý do từ chuyện .
Ngoài , tuy con bé ưu tú, nhưng phu phụ Vệ gia một bận rộn, một vô tâm, việc giáo dưỡng một chuyện liền khó tránh khỏi thiếu sót.
Để nàng giúp tấu chương, khi thời cơ thích hợp, cũng thể tròn trách nhiệm giáo huấn của một cha, nếu nàng vui, sẽ để nàng nữa.”
Lam Thư tuy cảm thấy nữ nhi đủ ưu tú, nhưng cũng đến mức mù quáng cho rằng nữ nhi việc gì cũng giỏi hơn Hoàng đế.
Nàng lo lắng Hoàng đế ở vị trí lâu , quen tính toán chuyện, cũng sẽ tính toán cả nữ nhi của nàng .
nghĩ những lời Hoàng đế với nữ nhi, quả thật ý giáo huấn.
Liền gạt bỏ nghi ngờ của : “Ta vui, bằng lòng hao tâm tổn trí vì nữ nhi là chuyện .”
Nàng cũng mong nữ nhi càng ưu tú hơn, cuộc đời tương lai sẽ càng thuận lợi hơn chút.
Hoàng đế : “Ta , sẽ cho nàng những điều nhất.”
Lam Thư bèn thêm nữa, im lặng bận rộn với công việc trong tay.
Hôm nay Hoàng đế tâm tình , giúp xem tấu chương, quá mệt mỏi, ngủ cũng , liền cảm thấy nhàm chán, nổi ý trêu chọc Lam Thư: “Con chim nước của nàng định thêu lên cái gì ?”
Lam Thư trừng mắt y, nữa nhấn mạnh: “Là uyên ương.”
Nói xong, nàng cũng nhịn bật , thật sự trách Hoàng đế trêu chọc, ngay cả bản nàng cũng chút bóng dáng uyên ương nào.
mà, “Ta luyện thêm chút nữa, nhất định sẽ thành công.”
Thiên phú hạn, thể thêu áo cưới cho nữ nhi, thêu một bộ nội y thì vẫn thể , nữ nhi sẽ chê bai nàng .
Hoàng đế dáng vẻ nàng , nhớ năm xưa khi Lam Thư mang thai, cũng ầm ĩ đòi thêu thùa cho hai đứa trẻ.
Rõ ràng là ngay cả kim cũng cầm, ngày thường cực kỳ ghét việc tỉ mỉ, mà thể nhẫn nhịn hết đến khác kim đ.â.m ngón tay, mắt tràn đầy yêu thương mà may vá những bộ y phục nhỏ, đôi giày nhỏ .
Lo lắng nàng lâu sẽ đau lưng, lúc đó, y ít xoa bóp eo cho nàng, mỗi y đều thể thấy rõ ràng sự cựa quậy bụng nàng.
Hai đứa trẻ náo loạn vui vẻ trong bụng mẫu , lúc đó, y liền nghĩ hai đứa trẻ chắc chắn khỏe mạnh.
Đáng tiếc, đứa còn , y còn từng gặp mặt, thể gặp nữa .
Thanh Yến một nữ tử còn xuất sắc đến thế, đứa trẻ nếu còn sống, nhất định cũng là một vô cùng ưu tú.
Nhớ đến nhi tử, Hoàng đế thu ý mày mắt.
Nếu đứa trẻ còn ở đây, y hà tất đè nặng trách nhiệm lên vai nữ nhi…
Lam Thư ngẩng đầu thấy y nhắm mắt tựa gối, liền dậy rút cái gối tựa ở eo y , đỡ y xuống: “Mệt thì nghỉ ngơi một lát .”
Tay nắm lấy, Hoàng đế mắt mở, trầm giọng : “Thục Nhi, khi Thanh Yến Hoàng lăng, nàng hãy cùng , xem đứa trẻ đó.”
Thanh Yến đề xuất xuống Hoàng lăng, e rằng sớm tính toán, chuyến là bất khả kháng .
Lam Thư đứa trẻ mà y đến là A Bố dời Hoàng lăng, thấy y thần sắc bi thương, nhịn một chút, rốt cuộc cũng gì, chỉ đáp một tiếng: “Được.”
Một phía khác, Vệ Thanh Yến đến nội thất, Thời Dục liền đến.
Phùng Nhược Bảo thấy , khom với Vệ Thanh Yến: “Người cứ tìm ở đây, lão nô hầu hạ Bệ hạ đây.”
Vì Bệ hạ bảo đưa công chúa đến đây, thì những thứ bên trong nội thất , thứ gì mà công chúa xem.
Hắn cũng lý do gì để ở .
Đợi đến khi nội thất chỉ còn Vệ Thanh Yến và Thời Dục, Vệ Thanh Yến mới hỏi Thời Dục: “Chuyện Đông Tàng manh mối ?”
Thời Dục lắc đầu, "Từ thuở nhỏ Đông Tàng là chuyện giấu trong lòng, một khi quyết , thì dù c.h.ế.t cũng sẽ hé răng..."
Tối qua, theo dõi Đông Tàng đến một viện tử. Vốn định đến gần ngóng bọn họ gì, nhưng đối phương vô cùng cảnh giác, đành chờ ở đằng xa.
Chỉ thấy Đông Tàng ôm chặt tim, khom , hiển nhiên là đánh. Thế nhưng khi truy tìm gặp mặt Đông Tàng, chẳng còn chút dấu vết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuong-quan-nang-la-nguoi-dan-do/chuong-215-phat-hien-moi.html.]
Hắn đoán là ám vệ của Tiên Đế. Ám vệ của Tiên Đế chỉ quen thuộc hoàng cung, mà bố cục kinh thành cũng trong tầm kiểm soát của bọn họ.
Vệ Thanh Yến cũng coi như hiểu tính tình của Đông Tàng. Nàng : "Bị đánh, lẽ là do lòng đối phương, hoặc là vì lén lút báo tin cho chúng .
Thời Dục, thấy thứ đối phương thật sự thể nắm thóp Đông Tàng, là nhà của .
Đêm Hoàng thượng thích sát, sự lo lắng hoảng loạn của bên ngoài tường cung, chúng ở nơi tối tăm đều rõ mồn một."
Đêm đó, khi hai họ khỏi cung, liền thấy Đông Tàng lo lắng đợi chân tường. Vì định gì, hai bèn ẩn trong bóng tối quan sát một lát. Thấy Đông Tàng một bộ dạng liều c.h.ế.t xông hoàng cung, hai mới hiện .
Mới Đông Tàng lo lắng ám vệ của Tiên Đế thích sát Thời Dục. Nếu những đó thật sự thích sát Thời Dục, hà tất cung, ở bên ngoài chẳng dễ dàng hơn .
Đông Tàng chính là vì quá quan tâm nên hóa loạn trí.
Thời Dục hiểu rõ ý của Vệ Thanh Yến. Nàng là điều Đông Tàng nắm thóp còn , cả đời thứ duy nhất thể dùng nhược điểm chính là thế của .
Thế nhưng Đông Tàng dù là Thái tử Phượng Chiêu, cũng con của hoàng gia. Ngay cả khi là Thái tử Phượng Chiêu, chuẩn sẵn sàng rời khỏi hoàng tộc, hề sợ hãi phận phơi bày, những điều Đông Tàng đều .
Vậy thì còn điều gì Đông Tàng lo lắng nữa đây?
Hai , nhất thời nghĩ , bèn tạm gác mối nghi ngờ, chuyên tâm lật tìm những thứ Tiên Đế để .
Đồ vật của Tiên Đế, hai đều xa lạ. Ngự thư phòng là nơi họ thể thường xuyên lui tới vui đùa, ngay cả tư khố của Tiên Đế, Thời Dục cũng từng lén lút lẻn .
Bởi , mấy hòm đồ nhanh lật xong, phát hiện điều gì. Đến khi chỉ còn một giá sách với các loại sách vở, thủ trát, văn cảo do Tiên Đế để , hai mới giảm tốc độ, cẩn thận tìm kiếm kỹ càng.
Cứ thế tìm kiếm, qua hơn hai canh giờ.
Phùng Nhược Bảo mang thức ăn đến, : "Vương gia, cô nương, hết hãy nghỉ ngơi dùng bữa hãy tiếp tục."
Thời Dục lo Vệ Thanh Yến đói, bèn kéo nàng rửa tay dùng bữa.
Đợi cung nhân bày đủ món ăn, Thời Dục một món mặt, khẽ nhíu mày.
Phùng Nhược Bảo thuận theo ánh mắt đến, thấy Dung Vương đang món cà tím ngư hương, cứ ngỡ tò mò mùa cà tím.
Vội vàng giải thích: "Đây là cà tím tự trồng trong nhà ấm của Ngự thiện phòng, mới lớn một ít. Ngài xưa nay vẫn thích ăn món , lão nô liền bảo Ngự thiện phòng một món."
Biết Dung Vương tiết lộ tin tức Tiên Đế đổi Thái tử cho Hoàng thượng, Phùng Nhược Bảo từ tận đáy lòng cảm kích . Thêm đó là mối quan hệ giữa và Vệ Thanh Yến, nên lão mới để tâm như .
Khi đưa thực đơn cho Hoàng thượng xem, lão cũng tiện thể gọi thêm mấy món cho Dung Vương.
"Phùng công công cho rằng Dung Vương thích ăn cà tím?" Vệ Thanh Yến cũng nhíu mày.
Phùng công công nhận điều , hỏi: "Ý của cô nương là, Vương gia thích ăn món ?"
Vệ Thanh Yến gật đầu: "Hắn ăn cà tím sẽ buồn nôn, thể đụng ."
Lần đầu nôn ọe, nàng trêu chọc Thời Dục. Thời Dục cảm thấy mất mặt, nên đó bao giờ kể với ngoài.
"Cái ... cái đúng!" Phùng Nhược Bảo biến sắc.
Hoàng thượng từ nhỏ thích ăn cà tím, nhưng khi lập Thái tử, những sở thích tiện để khác , tránh việc lợi dụng.
Phùng Nhược Bảo thương chủ tử, bèn thường xuyên chạy đến Ngự thiện phòng, nghĩ cách kín đáo thỏa mãn khẩu vị của chủ tử nhà .
Đến Ngự thiện phòng nhiều, lão tự nhiên khi Dung Vương đến chỗ Tiên Đế dùng bữa, luôn một món cà tím. Mà Tiên Đế là từng trải qua gian khổ, từng ăn ở cùng tướng sĩ, việc ngài thích cà tím cũng là bí mật gì.
Phùng Nhược Bảo tự nhiên liền cho rằng, món cà tím đưa đến chỗ Tiên Đế là món Dung Vương thích ăn.
Khi lão cho rằng Dung Vương và Bệ hạ là ruột thịt, khẩu vị hai giống cũng là chuyện hết sức bình thường, huống hồ Thái hậu cũng thích cà tím.
Huynh hai đây là giống khẩu vị của mẫu .
Thế nhưng giờ đây Vệ Thanh Yến với lão, Dung Vương thể ăn cà tím. Vậy... những năm , đủ loại món cà tím đưa điện của Tiên Đế, rốt cuộc là cho ai ăn?
Nghe xong lời kể của Phùng Nhược Bảo, Thời Dục cẩn thận lật ký ức đây, quả quyết : "Ta cùng Tiên Đế dùng bữa, từng thấy bàn cà tím."
Phùng Nhược Bảo lập tức cảm thấy lưng lạnh toát, lẩm bẩm: "Vậy... là gặp quỷ ? Khi Tiên Đế dùng bữa một , từng bày món đó lên bàn.
Nếu món ăn để cho Vương gia dùng, ... bên cạnh Tiên Đế còn khác ?"