TƯỚNG QUÂN NÀNG LÀ NGƯỜI DẪN ĐỘ - Chương 113: Người ăn thịt người, dĩ hình bổ hình
Cập nhật lúc: 2025-09-06 10:35:29
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Điều khiến Vệ Thanh Yến bất ngờ là, khi Thái hậu lời của nàng, phản ứng đầu tiên là quát to với hộ vệ đang bảo vệ nàng : “Chặn chúng , đừng để chúng thương Dung Vương!”
Thái hậu đặt sự an nguy của Thời Dục lên ư?
Phản ứng khiến Vệ Thanh Yến khỏi Thái hậu thêm nữa.
Mắt nàng đầy vẻ lo lắng, thần sắc hoảng loạn, giống giả vờ, thậm chí khi hộ vệ chần chừ, nàng còn đích đẩy hộ vệ một cái.
Vệ Thanh Yến nghĩ nghĩ, Thái hậu ở Dung Vương phủ cần thiết diễn kịch .
Nàng còn thể hạ độc Thời Dục, thì cần giả vờ thể hiện tình mẫu tử của ?
Đáp án là cần.
phản ứng của Thái hậu quá chân thực, vì nàng bảo vệ Thời Dục?
Mang theo mối nghi ngờ , Vệ Thanh Yến đến mặt Thời Dục.
Thái hậu đến Dung Vương phủ, Thời Dục đành đích giường, giả bệnh ứng phó với Thái hậu, sắp xếp của Vệ Thanh Yến là chỉ Đông Tàng báo khi đến viện của Thái hậu.
Thấy vẫn đến, thể yên nữa, liền trong phòng chờ đợi.
Hắn quá hiểu Tiểu Yến , nàng xưa nay che chở của , chỉ sợ ý đánh Thái hậu một hai ngày, nên mới cho Đông Tàng báo cho .
Cuối cùng cũng thấy , liếc Đông Tàng một cái, khi mở lời với Vệ Thanh Yến, giọng điệu mềm mại tưởng.
“Tiểu Yến, thương ?”
Dù rõ Thái hậu mang nhiều , thể thương Vệ Thanh Yến, huống hồ còn Lam Thư bên cạnh, nơi đây là phủ của , nhưng thấy trở về, rốt cuộc vẫn yên tâm.
Vệ Thanh Yến lắc đầu: “Không .”
Ám vệ của Dung Vương phủ giả mạo nàng theo Lam Thư đến trang viên, Kinh Trập dẫn giả vờ đuổi theo, còn nàng thì , do Đông Tàng che giấu đưa đến phòng của Thời Dục.
Rõ ràng chuyện đều sắp xếp thỏa, đám của Thái hậu cơ hội thương nàng, thấy ánh mắt quan tâm của , trong lòng Vệ Thanh Yến ấm áp lạ thường.
Nàng kéo đến bên giường, bảo xuống: “Diễn kịch thì diễn cho trọn vẹn, nếu lúc để bọn họ thể khỏe , sẽ thêm phiền phức.”
Thời Dục nàng lải nhải như một nàng dâu nhỏ, liền ngoan ngoãn xuống, tay vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Sau bình phong y phục sạch.”
Vệ Thanh Yến rũ mắt y phục , là bộ hành y Đông Tàng đưa, liền buông tay : “Đợi một lát.”
Vừa chuyện, nàng liền dậy về phía bình phong, y phục.
Trận pháp ở trang viên nàng phá vỡ, tiếp theo chỉ cần A cô và Kinh Trập là đủ để phơi bày những chuyện dơ bẩn ở trang viên đó thế nhân.
Thay y phục xong, Vệ Thanh Yến với Thời Dục về phản ứng của Thái hậu, hỏi: “Nàng hôm nay đến đây gì?”
Thời Dục đưa tay về phía nàng: “Yêu cầu ngày cưới nàng, đón thêm hai vị trắc phi cửa, là sợ thể khỏe, sớm c.h.ế.t , để hương hỏa, nàng mặt mũi gặp Tiên Đế.”
Còn về hành động của Thái hậu, tuy cũng chút bất ngờ, nhưng cho rằng Thái hậu là thật lòng.
Dù buổi chiều Thái hậu còn ở giường , ít lời khó với giọng điệu cay nghiệt, trong giọng hận thể c.h.ế.t sớm .
Vệ Thanh Yến đưa tay nắm lấy tay , tiện thể xuống giường : “Không bừa.”
Nàng giờ thể chấp nhận từ 'chết' liên quan đến Thời Dục, nàng thích .
Thời Dục thấy nàng ngày càng để tâm đến , mày mắt giãn , nắm nắm tay nàng: “Ta đồng ý, cũng với nàng rằng sẽ thành với nàng nhanh như , Tiểu Yến, khi nào nàng thành , hãy cho .”
Ta nhất định sẽ chuẩn hôn sự của chúng thật theo ý nàng.
Sao tự dưng đến chuyện thành , tim Vệ Thanh Yến đập nhanh, liền chuyển chủ đề : “Chàng mục đích của Dự Vương phi là gì?”
Nàng thu thập ít oán khí ở trang viên, một oán khí nào , vì bọn họ Dự Vương phi đối xử như .
Vấn đề , Thời Dục cũng từng nghĩ qua, trầm giọng : “Những năm đó, bệnh, quyền khắp nơi tìm kiếm danh y thiên hạ cho , tự nhiên cũng tránh khỏi việc tiếp xúc với một tà môn ngoại đạo.
Ở vùng đất hoang Nam Man một bộ lạc giỏi vu y thuật, cách chữa bệnh là dĩ hình bổ hình, vì phương pháp quá tàn bạo đẫm m.á.u nên thế nhân chấp nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuong-quan-nang-la-nguoi-dan-do/chuong-113-nguoi-an-thit-nguoi-di-hinh-bo-hinh.html.]
Nam Man tộc từ đó dần dần từ bỏ loại vu thuật , di chuyển núi sâu, và hạ lệnh trong tộc tái hành vu y thuật để trị bệnh cho khác, nhưng cũng tránh khỏi kẻ tuân thủ tộc quy, vì danh lợi mà lén lút xuống núi.”
“Ăn gì bổ đó?”
Trong mắt Vệ Thanh Yến sự chấn động: “Chỗ nào , liền ăn chỗ đó ư?”
Như , liền khớp với những chuyện xảy ở trang viên.
Thời Dục nặng nề gật đầu: “Đại khái là ý , chỉ là của chúng tra Dự Vương phi hề tình trạng bệnh.
Dự Vương tuy thất vọng về Thời Thừa Trạch, đứa con trai , nhưng trong lòng để tâm đến đích tử của nguyên phối.
Sau khi Thời Thừa Trạch xảy chuyện, liền cho xây một đạo quán trong Vương phủ, chuyên tâm tu đạo, việc trong phủ đều giao hết cho Dự Vương phi.
Người của ngày đêm ngừng theo dõi lâu, gần như mấy khi khỏi đạo quán, ở trong phòng tham đạo, thì cũng là ở trong viện luyện công phơi nắng.”
theo lời Vương Trực, ngoài Dự Vương phi, còn nam tử chuyên cướp xử nữ của khác.
Nếu đó Dự Vương, sẽ là ai?
Vệ Thanh Yến định gì đó.
Tiếng Đông Tàng vang lên bên ngoài: “Vương gia, Thái hậu đến .”
Thời Dục chỉ chỉ phía bình phong: “Chỗ đó một cánh cửa bí mật, nàng trong nghỉ ngơi một lát, sẽ đến .”
Thái hậu hôm nay tát, tâm trạng chắc hẳn tệ, chừng sẽ trút giận lên bên cạnh , Tiểu Yến Thái hậu để mắt tới.
Vệ Thanh Yến hiểu ý , dậy, Thời Dục mặt nàng đưa tay sờ một cái công tắc gầm giường, một bức tường phía bình phong liền mở .
Khi rời , Vệ Thanh Yến với Thời Dục một câu: “Nhớ chuyện hứa với .”
Thời Dục sững sờ, đó gật đầu.
Hắn hứa với nàng, sẽ còn Thái hậu tùy ý ức h.i.ế.p nữa.
Khi Thái hậu bước , Thời Dục nhắm mắt giường, như ngủ say.
“Ngươi chọc giận kẻ nào? Khiến nửa đêm đến ám sát ư?” Thái hậu hướng về giường, giọng điệu mấy thiện ý.
“Nương nương, Vương gia từ khi hôn mê buổi chiều, liền vẫn tỉnh .” Đông Tàng đến bên cạnh Thái hậu, quỳ xuống .
Buổi chiều Thái hậu ép Thời Dục cưới trắc phi, Thời Dục chút nghĩ ngợi liền từ chối, Thái hậu liền mắng chửi, uy h.i.ế.p đủ kiểu ầm ĩ.
Thời Dục dây dưa với nàng , thêm đó còn lo lắng chuyện bên Vệ Thanh Yến, liền nhắm hai mắt , giả vờ hôn mê.
“Không đặc biệt mời đại phu từ bên ngoài đến , vì vẫn chữa tỉnh ?”
Đông Tàng cúi đầu .
“Phế vật, tất cả đều là phế vật, ngay cả một hôn mê cũng chữa khỏi , giữ ích gì?”
Thái hậu giận dữ : “Ngươi cũng , canh giữ Vương phủ , để thích khách tùy ý , đặt ai gia và Dung Vương hiểm cảnh, lôi ngoài, tất cả đều đánh chết!”
“Mẫu hậu hà tất trút giận lên bọn họ, nếu mẫu hậu thật sự thấy nhi tử, thì xin mẫu hậu hãy thuyết phục Hoàng , cho phép nhi tử trở về phong địa.”
Thời Dục giường mở mắt, lặng lẽ Thái hậu: “Nhi tử cùng mẫu hậu đến bước đường nước đổ khó hốt.”
Dù nàng cũng từng đối xử chân thành với .
Dù cũng mang phận con trai của nàng , sống những năm tháng như .
“Nếu như , ngươi vì thể an phận một chút? Vì thể ngoan ngoãn hơn một chút?”
Mắt Thái hậu lóe lên một tia sáng long lanh, cắn răng : “Thời Dục, nếu mẫu tử chúng thật sự đến bước đường đó, mẫu hậu sẽ đích g.i.ế.c ngươi.”
Thà rằng như thế còn hơn ngươi rơi tay kẻ khác.
Người Đông Tàng: “Còn cút ngoài, để ngự y trong cung khám chữa cho , ai gia cho chết, đừng hòng c.h.ế.t yên.”
Thái hậu Thời Dục: “Muốn thoát khỏi lòng bàn tay của ai gia và Hoàng ngươi, Thời Dục, ngươi mơ !”