Tướng công nhà tỷ tỷ - Chương 86 (1)
Cập nhật lúc: 2025-03-29 22:34:26
Lượt xem: 26
86
Tạ Ngọc Khanh vừa định ôm Tiết Nhạn đang say vào phòng, đã bị Tiết Khoáng nắm chặt cổ tay: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Tạ nhị lang thỉnh tự trọng, nhị muội muội hiện giờ đã là vị hôn thê của Ninh vương điện hạ."
Từ sau khi tỷ muội Tiết thị đổi thân phận, Tiết Khoáng liền nhìn Tạ Ngọc Khanh không vừa mắt, mà muội muội và Ninh vương trải qua muôn vàn khó khăn mới đến được ngày hôm nay, hắn mong muội muội và Ninh vương người có tình thành thân thuộc, tuy Tiết Nhạn và Ninh vương chưa thành thân, nhưng hắn đã sớm coi Ninh vương như là muội phu của mình.
Hơn nữa Ninh vương điện hạ đang chinh chiến ngoài tiền tuyến, vì tiêu diệt phản quân bảo vệ bách tính Đại Yến mà quyết chiến đến cùng, liều mạng c.h.é.m g.i.ế.t, mà lúc này Tạ Ngọc Khanh lại thừa dịp người khác gặp khó khăn, cạy góc tường của Ninh vương, hành vi này không phải là hành vi của quân tử.
Hắn không khỏi cảm thấy bực bội. "Không cần làm phiền Tạ nhị công tử, ta đưa muội muội về phòng."
Tiết Khoáng đỡ Tiết Nhạn say đến mức bất tỉnh nhân sự vào phòng, Tiết Nhạn hình như say rất nặng, nhìn Tạ Ngọc Khanh mặc áo trắng, cong mắt cười: "Chàng mặc áo trắng thật đẹp."
Tạ Ngọc Khanh trong lòng mừng rỡ, nào ngờ Tiết Nhạn mơ mơ màng màng lại gọi: "Vương gia."
Thì ra nàng nói là Ninh vương. Trái tim Tạ Ngọc Khanh lập tức rơi xuống đáy vực, trong lòng ngũ vị tạp trần, ghen tuông sôi sục.
Sau đó, nàng học theo lời tam ca, cười nói với Tạ Ngọc Khanh: "Không làm phiền Tạ nhị công tử."
Tạ Ngọc Khanh đứng tại chỗ, trái tim tan nát.
Tiết Khoáng không để ý đến Tạ Ngọc Khanh nữa, thấy muội muội say đến mức không tỉnh táo, liền cõng nàng vào phòng, lại sợ muội muội khó chịu, bèn dặn Phúc Bảo chuẩn bị canh giải rượu cho muội muội.
Thấy Tạ Ngọc Khanh vẫn chưa đi, trong lòng hắn tức giận, không chút khách khí nói: "Tạ nhị công tử, hai nhà chúng ta là thân thích, ta vốn nên khách khí với huynh một chút, nhưng hành vi của huynh, thật sự không phải là hành vi của chính nhân quân tử. Năm đó huynh lưỡng lự giữa hai tỷ muội Tiết Ngưng và Tiết Nhạn, vừa làm tổn thương Tiết Nhạn vừa làm tổn thương Tiết Ngưng, hiện giờ Ninh vương điện hạ vì bách tính Đại Yến mà chinh chiến ngoài tiền tuyến, huynh lại còn muốn đánh chủ ý lên Nhạn nhi."
Chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mũi Tạ Ngọc Khanh mà mắng hắn là kẻ thay lòng đổi dạ, ba lòng hai dạ.
Tiết Tịch thấy Tiết Khoáng nói năng không chút lưu tình, không hề nể mặt Tạ Ngọc Khanh, lo lắng hắn và Tạ Ngọc Khanh kết thù oán, liền kéo Tiết Khoáng sang một bên, nhỏ giọng nói: "Huynh ấy là biểu ca của Nhạn nhi, dù sao cũng quen biết một thời gian, không thể náo loạn quá, đệ cũng uống say rồi, vẫn nên sớm về nghỉ ngơi đi! Để ta khuyên nhủ nhị lang."
Trong ba huynh đệ Tiết gia, quan hệ của Tiết Tịch và Tạ Ngọc Khanh là tốt nhất, bọn họ ngưỡng mộ tài học của đối phương, có sự đồng cảm giữa những người tài giỏi.
Hắn rót đầy chén rượu trước mặt cho Tạ Ngọc Khanh, cười nói: "Lời của tam đệ, huynh đừng để trong lòng, dọc đường đi, nhị muội muội và Ninh vương bầu bạn thấu hiểu, đã sớm tâm ý tương thông, so với người khác càng thêm phần ăn ý, bọn họ là hai người xứng đôi nhất mà ta từng thấy."
Thấy sắc mặt Tạ Ngọc Khanh tái nhợt, khóe mắt đỏ hoe, sắp khóc đến nơi, hình như không nghe nổi hắn nhắc đến Ninh vương, e rằng nếu hắn nói tiếp, Tạ Ngọc Khanh sẽ suy sụp, khiến người ta trầm cảm.
Hắn mong nhị muội muội được hạnh phúc, mong nàng và Ninh vương điện hạ có thể bên nhau trọn đời, nhưng chuyện này đối với Tạ Ngọc Khanh vẫn rất tàn nhẫn.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Vì vậy hắn quyết định đổi cách khác, hắng giọng nói: "Hơn nữa, chuyện đã qua thì cho qua, buông bỏ bản thân mới có thể bắt đầu lại. Năm đó huynh cầu thánh chỉ ban hôn không thành, lại được tam công chúa để mắt, thành thân với nàng ấy, vậy chẳng phải là nói rõ huynh và nhị muội muội thật sự không có duyên phận sao!"
Tạ Ngọc Khanh mím môi không nói gì, uống liền ba chén rượu, trong mắt như chứa nước mắt.
Tiết Khoáng khoanh tay trốn dưới gốc cây cười trộm, nghĩ thầm vẫn là nhị ca lợi hại, lời này gi.ết người không dao, đ.â.m thẳng vào tim Tạ Ngọc Khanh.
Quả nhiên là người đọc thi thư, thật sự đáng khâm phục.
Tuy lời nói uyển chuyển, nhưng làm người ta đau lòng! Ai mà không biết việc được tam công chúa để mắt chọn làm phò mã là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Tạ Ngọc Khanh.
Đêm nay gió mát rượi, sau khi vào thu thời tiết se lạnh, Tiết Khoáng lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tạ Ngọc Khanh lau nước mắt nơi khóe mắt: "Các ngươi đều khuyên ta buông bỏ, ta cũng là người bị hại, nếu không phải Ninh vương giở trò, ta làm sao bị tam công chúa để mắt, lại làm sao thành thân ba tháng đã thành quả phu, tất cả đều là do hắn hại. Nhưng hôm nay ta đến đây, thật sự là muốn nhắc nhở Nhạn nhi, muốn nhắc nhở các ngươi, cần phải nhanh chóng rời khỏi kinh thành, Trung Sơn vương đã đánh đến rồi. Ninh vương đang ở xa ngàn dặm, hắn không thể phân thân đến đây, hắn không bảo vệ được Nhạn nhi. Chỉ có ta mới có thể bảo vệ nàng, đưa nàng rời khỏi đây."
Tiết Tịch khó hiểu hỏi: "Một tháng trước, Ninh vương phối hợp với Hàn tướng quân, đã đoạt lại Thanh Châu, U Châu và Ký Châu từ tay Trung Sơn vương, Trung Sơn vương đại bại, Ninh vương không bao lâu nữa sẽ về kinh, đến lúc đó có thể giải vây cho hoàng thành."
Trung Sơn vương chia binh làm hai đường tấn công. Hàn Thế Chiêu ở phía trước công thành, Hoắc Ngọc liền dẫn binh chặn đường lui của hai mươi vạn đại quân Trung Sơn vương, Trung Sơn vương không thể không liên tục phát động tấn công, trước có hổ sau có sói, không có chút thời gian nào để thở dốc, vừa mới nghênh chiến khiêu khích của Hàn Thế Chiêu, phía sau Hoắc Ngọc liền dẫn binh truy kích, đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát.
Mỗi lần mất một thành, liền tổn thất mấy vạn binh mã, e rằng đến Lạc Dương, chỉ còn lại một mình hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tuong-cong-nha-ty-ty/chuong-86-1.html.]
Hoắc Ngọc tránh giao chiến trực diện với hắn, vẫn luôn đánh du kích chiến. Trung Sơn vương chỉ có thể phân tán binh lực thủ thành, lại vừa phải ứng phó với sự tấn công của Hàn Thế Chiêu vừa phải ứng phó với việc Hoắc Ngọc dẫn binh tập kích, chỉ mất ba tháng, hắn liên tiếp mất ba thành ở phía Bắc, Hoắc Ngọc chiếm được ba châu Thanh, U, Ký, Trung Sơn vương đại bại, bỏ thành chạy trốn.
Hoắc Ngọc đại thắng, ngày về kinh sắp đến, ngày Ninh vương về kinh, liền có thể giải vây cho kinh thành.
Binh lực trong tay Trung Sơn vương tổn thất gần hết, chật vật chạy về phía Nam, mà lúc trước Trung Sơn vương mang binh Bắc tiến đánh vào kinh thành, Tạ Huyền trấn giữ phía Nam, mà Trung Sơn vương bại trận, Tạ Huyền nhất định sẽ không ngồi yên, hắn nhất định sẽ hành động, điên cuồng phản kích.
Tạ Ngọc Khanh biết Tạ Huyền là người như thế nào, người đó tâm tư kín đáo, quỷ quyệt khó lường, đi một bước tính mười bước.
Mưu sĩ phủ công chúa truyền đến tin tức, ba ngày trước, Tạ Huyền đã đến kinh thành. Những năm này, căn cơ của hắn ở kinh thành đã rất vững chắc, mà tất cả đều được tiến hành trongbí mật. Không ai biết rốt cuộc hắn đã bố trí bao nhiêu người ở kinh thành, lúc này vào kinh lại có kế hoạch gì, nhưng Tạ Ngọc Khanh đoán, mười phần thì tám chín phần là vì Tiết Nhạn mà đến.
Trước đó Tiết Nhạn lại nghĩ cách thuyết phục vị Bắc Địch công chúa kia, làm ăn buôn bán với người Bắc Địch, mở cửa thông thương, khắp nơi mua lương vận lương, tuy nàng dịch dung đổi tên, nhưng không thể không lưu lại chút dấu vết nào.
Hắn cũng điều tra ra Vân Nê phường và Ninh vương phủ âm thầm liên lạc, liền nghi ngờ Tiết Nhạn đang trốn trong Vân Nê phường, từ đó lần theo manh mối tìm được Tiết Nhạn.
Tạ Huyền là người như thế nào, hắn sao có thể không biết!
Tình cảnh của Tiết Nhạn thật sự nguy hiểm.
"Tóm lại, ba lời hai câu khó mà nói rõ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi kinh thành, nếu tiếp tục trì hoãn, Nhạn nhi sẽ gặp nguy hiểm. Tiết huynh, lần này huynh nghe ta một lời khuyên, khuyên nàng rời khỏi kinh thành, ta sẽ sắp xếp người đưa các ngươi ra khỏi kinh ngay trong đêm."
"Không biết nhị biểu ca biết được tin Tạ Huyền sắp vào kinh bằng cách nào?" Giọng nói của Tiết Nhạn đột nhiên truyền đến từ phía sau, sau khi uống canh giải rượu, nàng cảm thấy đầu óc không còn choáng váng nữa, nghĩ thầm có vài lời nàng phải nói rõ với Tạ Ngọc Khanh, tránh cho hắn vẫn luôn dây dưa không rõ, triệt để cắt đ.ứ.t suy nghĩ của hắn.
"Chuyện này... nói ra thì dài dòng, Nhạn nhi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi kinh thành với ta, ta đã sắp xếp xong hết rồi, đêm nay chúng ta liền rời khỏi kinh thành."
"Chuyện rời kinh không vội. Nhưng có một chuyện ta cần hỏi nhị biểu ca." Tiết Nhạn cười nói: "Kỳ thực vừa rồi nhị biểu ca không hề nói là Tạ Huyền vào kinh, nhưng không biết là nhị biểu ca quá lo lắng, hay là quá chột dạ, cho nên mới lỡ lời."
Tạ Ngọc Khanh lo lắng xoa xoa vạt áo, lại không dám nhìn thẳng vào Tiết Nhạn.
Hắn thích nhất là đôi mắt linh động có thần này của nàng, mà bây giờ lại bị nàng nhìn đến mức sởn gai ốc. Bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, tất cả những tâm tư xấu xa bỉ ổi của hắn đều không thể che giấu, hắn vừa khao khát nhìn thấy đôi mắt này, lại vừa sợ bị nàng nhìn thấu tâm tư.
Tiết Nhạn nhìn thẳng vào mắt hắn, hơi nheo mắt lại.
Đây là thói quen của nàng, nàng giống như thợ săn ẩn nấp trong bóng tối, sẽ âm thầm quan sát, tìm tòi từng chút một, từ từ đào sâu tìm ra chân tướng.
Tuy trước kia là Tiết Nhạn vẫn luôn âm thầm ái mộ hắn, chủ động tốt với hắn, hắn vẫn luôn biết rõ tâm tư ái mộ của Tiết Nhạn. Cũng dần dần quen với việc Tiết Nhạn đối xử tốt với hắn.
Trong quá trình giao tiếp với Tiết Nhạn, cũng dần dần chú ý đến thói quen, sở thích của nàng.
Mãi đến sau này, Tiết Nhạn hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của hắn, hắn thường xuyên nhớ lại từng chút từng chút thời gian ở chung với nàng. Lại không biết từ lúc nào đã ghi nhớ rõ ràng nhất cử nhất động, những biểu cảm và thói quen nhỏ nhặt của nàng.
Tiết Nhạn cười lạnh một tiếng, nói: "Ta có một câu vẫn luôn muốn hỏi nhị biểu ca, hôm đó phản quân công đánh kinh thành, Trung Sơn vương bắt tam công chúa, tam công chúa và người hầu của nàng ấy đều bị g.i.ế.t, không biết nhị biểu ca trốn thoát bằng cách nào?"
Tạ Ngọc Khanh trong lòng chấn động, vì sao nàng đột nhiên nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ nàng đã phát hiện ra điều gì?
Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, cúi đầu, che giấu sự hoảng loạn trong mắt: "Là tam công chúa giao một trăm phủ binh trong phủ cho ta, hộ tống ta ra khỏi thành."
Tiết Nhạn lại cười lạnh một tiếng: "Thật sao? Chỉ một trăm phủ binh, lại có thể ngăn cản mấy chục vạn binh lực của Trung Sơn vương, nếu thật sự như lời nhị biểu ca nói, vì sao huynh lại căng thẳng như vậy?"
Tạ Ngọc Khanh đột nhiên kích động đứng dậy: "Ta không có."
Nhưng nhìn thấy đôi mắt kia dường như đã nhìn thấu tất cả, Tạ Ngọc Khanh cảm thấy khó thở, cổ họng nghẹn lại, như có khúc mắc trong cổ họng, lo lắng đến mức tay đầy mồ hôi.
Hắn ngã ngồi trên ghế, toàn thân lạnh toát, giống như bí mật mà hắn vẫn luôn che giấu không dám cho người ngoài biết giờ phút này đột nhiên bị phơi bày trước mặt mọi người.
"Tạ gia nhị lang e rằng đã sớm đầu quân cho Trung Sơn vương rồi." Giọng nói của Tiết Khoáng truyền đến từ phía sau, Tạ Ngọc Khanh đau khổ nhắm mắt lại, giống như người c.h.ế.t đuối, từ bỏ giãy giụa, mặc cho mình chìm xuống đáy hồ.
"Muội phát hiện ra từ khi nào?"