Tướng công nhà tỷ tỷ - Chương 78 (1)
Cập nhật lúc: 2025-03-09 23:19:58
Lượt xem: 21
78
Chứng kiến tận mắt Hoắc Ngọc kéo Hoa Thường ra khỏi doanh trướng, còn muốn thử áo cưới, Tiết Nhạn cảm thấy tim mình như bị vật gì đó đập mạnh, từng cơn đau nhói ập đến. Thấy hắn đầu cũng không ngoảnh lại bỏ đi, lòng nàng chua xót khó tả. Không biết qua bao lâu, nàng lau nước mắt nơi khoé mi, rồi bước ra khỏi doanh trướng.
Ban đầu nàng không phân biệt được phương hướng, chỉ lặng lẽ bước đi. Không biết có phải hôm nay vận may quá tốt hay không, nàng lại thuận lợi tìm được đường ra khỏi quân doanh, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
"Ngươi buông ta ra!"
Giọng nói của Hoa Thường vang lên, Tiết Nhạn bỗng quay đầu lại, phát hiện Hoắc Ngọc đang kéo Hoa Thường vào soái trướng. Khoé môi Tiết Nhạn hiện lên một nụ cười chua chát.
Lần này bọn họ thử lễ phục đại hôn, vậy lần sau, chẳng phải là nên cử hành hôn lễ rồi sao?
Nàng hận chính mình đã quay đầu lại, hận chính mình đã nhìn thấy cảnh này. Lòng bàn tay đã bị nàng bấu đến đỏ sưng tấy, còn rướm m.á.u. Nàng cười khổ, như một hồn ma phiêu dạt.
Nghĩ thầm, tiếp tục ở lại đây cũng chỉ là tự chuốc lấy nhục nhã! Hoắc Ngọc chán ghét nàng, không muốn gặp lại nàng, chẳng còn gì lưu luyến nữa.
Nhưng vừa ra khỏi quân doanh, nàng lại đột nhiên thay đổi chủ ý, quay trở lại.
Trong doanh trướng của chủ soái, Hoa Thường hất tay Hoắc Ngọc ra, tức giận đến nhíu mày, quát: "Ninh Vương điện hạ muốn làm gì? Ta và Tiết nhị nương tử vừa gặp đã thân, xem nàng như tri kỷ hảo hữu, điện hạ muốn để Tiết nhị tiểu thư hiểu lầm quan hệ của ta và điện hạ sao? Ta bất quá chỉ là nghe lệnh điện hạ, làm việc cho điện hạ thôi! Điện hạ muốn ta và Tiết nhị tiểu thư sinh ra hiềm khích, làm cho tình bạn của chúng ta tan vỡ sao?"
Hoắc Ngọc không ngờ Hoa Thường lại thẳng thắn trách cứ hắn phá hoại tình bạn giữa nàng và Tiết Nhạn như vậy.
Không ngờ thuộc hạ của mình cũng bênh vực Tiết Nhạn như thế, hắn tức đến mức khóe miệng co giật, "Tốt, ngươi tốt lắm!"
Hoa Thường còn tức giận hơn cả Hoắc Ngọc, "Áo cưới là do ta tự tay làm cho Ninh Vương phi, tự nhiên cũng nên do Vương phi thử mới phải. Không nên để ta thử, nhưng ta là thuộc hạ của điện hạ, ta không tuân theo mệnh lệnh của điện hạ, là lỗi của ta."
Hoắc Ngọc cười lạnh: "Ngươi còn biết mình nghe lệnh ai sao?"
Hoa Thường quỳ xuống trước mặt Hoắc Ngọc, "Thuộc hạ xin chịu quân côn!"
Hoắc Ngọc nổi giận: "Cút nhanh!"
Hoa Thường xông ra khỏi trướng, chẳng qua chỉ là mười quân côn thôi! Còn hơn bị Ninh Vương tính kế lợi dụng, lại bị Tiết nhị nương tử hiểu lầm. Hoa Thường chịu phạt xong, liền đến y quán thăm Tân Vinh, nàng phải nghĩ cách chữa khỏi chân cho Tân Vinh, nàng không thể ở bên cạnh Ninh Vương thêm một ngày nào nữa.
Nàng muốn trở về Cẩm Tú phường, dù là ở cùng tên gian thương Ngôn Quan cũng còn hơn là ở bên cạnh Ninh Vương bị bức đến phát điên.
Thấy Hoa Thường tức giận xông ra khỏi doanh trướng, những lời Hoa Thường nói với Hoắc Ngọc nàng đều nghe thấy. Vừa rồi nàng liền cảm thấy không đúng, ánh mắt Hoa Thường nhìn Ninh Vương không có ái mộ, chỉ có cung kính, có thể thấy Hoa Thường không thích Ninh Vương. Quả nhiên, Hoắc Ngọc giận nàng vì chuyện nàng lỡ hẹn.
Nàng đã sớm đoán được, Hoa Thường giỏi thêu thùa, áo cưới kia nhất định là do Hoa Thường tự tay thêu.
Ban đầu nàng mặt mày ủ rũ, nay biết được chân tướng, liền hoàn toàn yên tâm. Nếu trực tiếp đối chất với Hoắc Ngọc, cái kiểu người miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm kia, nhất định sẽ không thừa nhận, nhưng nàng đã có biện pháp khiến Hoắc Ngọc day dứt khôn nguôi. Trút bỏ được tâm sự, bước chân nàng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trở lại khách điếm nghỉ chân, nàng ngủ một giấc thật ngon, quyết định mấy ngày nay sẽ không gặp Hoắc Ngọc, chờ hắn tự mình tìm đến.
Hôm nay trời vừa sáng, Tiết Nhạn liền đưa Hứa Hoài Sơn lên thuyền đi Lư Châu.
Liền nghĩ cũng nên xử lý chuyện của Tiết Ngưng.
Từ hôm qua, Tiết Ngưng đã nhốt mình trong khách điếm một ngày một đêm không ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tuong-cong-nha-ty-ty/chuong-78-1.html.]
Cơm nước nàng sai người mang đến cũng không động đũa. Nghĩ Tiết Ngưng không thể chấp nhận sự thật Lục Tiêu muốn g.i.ế.t nàng ta. Nhưng nàng ta vất vả lắm mới thoát c.h.ế.t giữ được mạng sống, không ngờ nàng ta lại tuyệt thực.
Nếu cứ mặc kệ như vậy, Tiết Ngưng sợ là sẽ c.h.ế.t đói trong phòng. Tiết Nhạn dùng sức gõ cửa, "Tiết Ngưng, ngươi cút ra đây cho ta! Đường đường thiên kim tướng phủ, chẳng lẽ ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Vì một nam nhân mà muốn sống muốn c.h.ế.t, chẳng lẽ không có nam nhân ngươi liền sống không nổi sao! Nam nhân không cần ngươi nữa, ngươi liền phải c.h.ế.t! Ngươi có xứng đáng với công ơn dưỡng dục của phụ mẫu không? Ngươi có xứng đáng với mẫu thân lúc nào cũng lo lắng, quan tâm đến ngươi không! Ngươi c.h.ế.t thì dễ rồi, nhưng ngươi bảo mẫu thân phải làm sao! Ngươi mau ra đây cho ta!"
"Đùng đùng đùng…"
Trong lòng Tiết Nhạn phẫn nộ, cửa bị nàng gõ đến rung lên bần bật. Khách điếm này đã cũ, bị nàng đập một trận, bụi bay mù mịt, Tiết Nhạn che mũi, ho sặc sụa.
Tiết Ngưng rốt cuộc cũng mở cửa, cau mày nói: "Ngươi lại phát điên cái gì, ta bất quá chỉ muốn ngủ một giấc, nào ngờ lại ngủ lâu như vậy. Ngươi cứ như đòi mạng vậy. Tiết Nhạn, ngươi chính là sao chổi, từ khi ngươi đến Tiết gia, ta liền luôn gặp xui xẻo."
Tiết Nhạn vừa định mở miệng, đã bị Tiết Ngưng ngăn lại, "Những lời giáo huấn đó ngươi đừng nói nữa, cứ lải nhải mãi, phiền quá! Cơm canh ngươi sai người đưa đến đều nguội lạnh cả rồi, ta ngủ một ngày một đêm, giờ bụng cũng đói rồi, sai người đi hâm nóng lại cho ta, ta muốn ăn cơm."
Tiết Nhạn nhất thời nghẹn lời, nàng biết mình vì sao lại chán ghét Tiết Ngưng như vậy, vì sao tỷ muội các nàng luôn nhìn nhau không vừa mắt. Tiết Ngưng luôn có cách vừa mở miệng đã chọc giận nàng, người ta nói tỷ muội song sinh tâm linh tương thông, sẽ có sự ăn ý mà người ngoài không có, nhưng nàng và Tiết Ngưng e là oan gia kiếp trước.
Thấy trên mặt Tiết Ngưng đã không còn vẻ bi thương, ngược lại có một loại khí độ trầm tĩnh tự nhiên, Tiết Nhạn nghi ngờ nàng ta đang giở trò, liền thăm dò hỏi: "Ta đưa tỷ tỷ đến Lư Châu gặp phụ mẫu nhé, lúc trước phụ thân không chịu gặp tỷ, là vì tỷ gả cho Lục Tiêu, giờ tỷ và Trung Sơn Vương không còn quan hệ nữa, phụ thân hẳn sẽ không còn bài xích tỷ như trước."
Tiết Ngưng cụp mắt che giấu vẻ u ám trong đáy mắt, nàng ta chỉ chuyên tâm ăn cơm, giống như đã đói lâu lắm rồi, nàng ta liên tiếp thêm mấy bát, vẫn không ngừng ăn.
Nhìn thức ăn trên bàn đã sạch trơn, Tiết Nhạn kinh ngạc nhìn Tiết Ngưng, nhíu chặt mày, thầm nghĩ nàng ta rốt cuộc lại giở trò gì. Mà Tiết Ngưng sau khi ăn liền ba bát, cuối cùng cũng buông đũa xuống, dùng khăn chậm rãi lau khóe miệng, cười nói: "Ta không đi Lư Châu, ta muốn đi gặp Trung Sơn Vương."
Tiết Nhạn còn tưởng mình nghe nhầm, suýt nữa không dám tin vào tai mình, vỗ mạnh một cái lên bàn, tức giận nói: "Tiết Ngưng, ngươi thật sự vô phương cứu chữa! Trước đó ta cứu ngươi, Trung Sơn Vương e rằng đã cho rằng ngươi cấu kết với chúng ta, lúc này ngươi còn đi gặp hắn, ngươi không sợ mất mạng sao?"
"Chuyện này không cần ngươi bận tâm, ta tự có cách khiến hắn tin ta."
Tiết Khoáng nghe được cuộc nói chuyện của hai tỷ muội, hắn vội vàng kéo Tiết Nhạn sang một bên, nói: "Nhị muội đừng nói nhảm với nàng ta nữa, nàng ta đã bệnh nhập căn cốt, vô phương cứu chữa rồi. Muội cứ để nàng ta đi, để nàng ta bị tên Trung Sơn Vương kia ăn đến xương cũng không còn. Cứ coi như Tiết gia chúng ta không có đứa nữ nhi này, muội cũng không có người tỷ tỷ này."
Tiết Ngưng giống như không nghe thấy lời Tiết Khoáng nói, nàng ta vẫn không hề lay động, trở về phòng thu dọn hành lý, liền định rời đi, đi đến cửa khách điếm, Tiết Ngưng dừng lại, nàng ta không quay đầu lại, mà nói: "Mẫu thân mắc bệnh đau đầu, mỗi khi gặp chuyện phiền lòng, bà liền đau đầu. Phụ thân ở trong ngục Hình bộ từng bị dùng hình, mỗi khi trời mưa, người liền đau nhức khắp mình. Xin muội muội và huynh trưởng thay ta hiếu kính phụ mẫu."
"Tiết Ngưng, ngươi thật sự muốn bỏ mặc phụ mẫu, bỏ mặc Tiết gia, đi theo tên nam nhân nhẫn tâm đến mức ngay cả thê nhi mình cũng g.i.ế.t sao?"
"Tiết Nhạn, ngươi còn nói ta, vậy còn bản thân ngươi thì sao! Vẫn chưa gả được cho Ninh Vương, hôm đó ta thấy Ninh Vương cũng không để ý đến ngươi, xem ra tình cảm của bản thân ngươi cũng rối như tơ vò, ngươi cũng chẳng khá hơn ta là bao nhiêu?"
Tiết Nhạn tức giận nói: "Tiết Ngưng, ngươi thật sự rất đáng ghét."
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
"Ngươi cũng không dễ thương cho lắm đâu." Tiết Ngưng không nói gì nữa, mà bước ra ngoài, thuê xe ngựa ra khỏi thành, theo kế hoạch trước đó, đêm nay Lục Tiêu sẽ đi thuyền rời đi, chuẩn bị cho việc tấn công kinh thành.
Nàng ta vội vàng đuổi theo, vội vã chạy đến bến tàu, quả nhiên thấy Lục Tiêu đã lên một chiếc thuyền, đang chuẩn bị rời đi, nàng ta vội vàng đuổi theo chiếc thuyền đó, vừa khóc vừa kêu: "Vương gia, Ngưng nhi sai rồi, cầu xin Vương gia mang Ngưng nhi đi, Vương gia đừng bỏ rơi Ngưng nhi."
Lục Tiêu đứng ở mũi thuyền, chỉ liếc nhìn nàng ta một cái, cau mày, phân phó thuộc hạ: "Khởi hành."
Thấy chiếc thuyền rời khỏi bờ, nàng ta vừa chạy vừa khóc, nước mắt rơi lã chã như hạt châu đ.ứ.t dây, "Vương gia đừng bỏ rơi Ngưng nhi."
Nàng ta khóc đến khàn cả giọng, mắt sưng đỏ như quả đào, đám người vây xem bàn tán xôn xao, thương cảm cho nàng ta khóc thương tâm như vậy, trong lòng cảm động, chỉ trỏ về phía Tiết Ngưng.
Tiết Ngưng không biết mình đã đuổi theo chiếc thuyền đó bao lâu, cuối cùng ngã nhào ra ngoài, lòng bàn tay và hai đầu gối bị đá vụn trên mặt đất cọ xát đến rách da chảy m.á.u, nàng ta đau đến nhíu mày, tuyệt vọng khóc lớn.
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt, Tiết Ngưng vừa mừng vừa tủi thân, ngẩng đầu lên thấy là Lục Tiêu, nàng ta nín khóc mỉm cười, mừng rỡ như điên, "Ngưng nhi còn tưởng Vương gia không để ý đến Ngưng nhi nữa."
Lục Tiêu từ trên cao nhìn xuống Tiết Ngưng, đưa tay về phía nàng ta, Tiết Ngưng nắm lấy tay Lục Tiêu, khó khăn đứng dậy, vết thương trên đầu gối lại đau đến mức không đứng dậy nổi, suýt nữa thì quỳ xuống.
Lục Tiêu ôm nàng ta vào lòng, bế nàng ta lên thuyền.