Tướng công nhà tỷ tỷ - Chương 74 (1)

Cập nhật lúc: 2025-02-23 22:42:32
Lượt xem: 29

74

 

"Đủ rồi!"

 

Hoắc Ngọc tức đến muốn thổ huyết, cố nén cơn thịnh nộ đang dâng trào. Nàng đường xa vạn dặm từ Lư Châu đến đây, chẳng lẽ chỉ để chúc mừng hắn thành thân, đặc biệt đến uống rượu mừng hay sao?

 

Chẳng lẽ trong lòng nàng thật sự không có chút vị trí nào dành cho hắn? Hoắc Ngọc tức giận bật ra một tiếng cười lạnh, cũng phải, nàng chính là nhẫn tâm bỏ rơi hắn như vậy, lại còn vào lúc hắn thập tử nhất sinh, lại còn mở hội kén rể khắp thành.

 

Hắn lạnh lùng nói: "Nếu Tiết nương tử đến vì chuyện này, vậy ngươi có thể đi rồi."

 

Hoắc Ngọc ôm ngực, nơi đó từng cơn đau âm ỉ, nếu vì vậy mà hắn đoản mệnh mà c.h.ế.t, e rằng cũng là bị nàng tức c.h.ế.t!

 

Tiết Nhạn cũng nhận ra hắn đang tức giận, thầm nghĩ chẳng phải đêm đó ở Lư Châu hắn nói với nàng muốn thành thân, còn bảo nàng đến uống rượu mừng sao?

 

Giờ lại nổi cơn tam bành gì đây?

 

Nhưng nàng không thể bị đuổi đi, nếu bị đuổi đi, vậy nghĩa phụ phải làm sao?

 

Nàng thăm dò nắm lấy vạt áo hắn, nhẹ nhàng kéo vào trong, "Tướng quân, ta sai rồi. Tướng quân đừng giận nữa, được không?"

 

Hoắc Ngọc nhướng mày, thấy nàng chịu mềm mỏng dỗ dành, cơn giận cũng tiêu tan mấy phần. "Vậy ngươi nói xem sai ở đâu?"

 

Tiết Nhạn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta sai ở chỗ không nên xuất hiện trước mặt tướng quân vào lúc tướng quân thành thân."

 

Hoắc Ngọc cảm thấy trong lòng tắc nghẹn, đau nhói, khó chịu vô cùng. "Ngươi..."

 

Hắn giơ tay lên, nhưng lại khẽ gập ngón tay điểm lên mi tâm nàng, "Thật là vô phương cứu chữa."

 

Tiết Nhạn đau xót xoa xoa mi tâm, khẽ kêu lên: "Đau quá."

 

Nàng len lén nhìn sắc mặt Hoắc Ngọc, thấy hắn cau mày, mím chặt môi, dường như không những không dỗ được, hắn còn càng tức giận hơn. Nhưng rõ ràng nàng đã nhận lỗi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?

 

Chẳng lẽ còn muốn nàng quỳ xuống trước mặt hắn sao?

 

Thấy Tiết Nhạn đang ngẩn người, Hoắc Ngọc khẽ nâng mí mắt liếc nhìn nàng một cái, "Nói đi! Lần này lại là chuyện gì?"

 

Tiết Nhạn cắn răng nói: "Xin tướng quân giúp ta đến kho hàng của Lý gia tiệm tơ lụa ở ngoài thành cứu nghĩa phụ."

 

"Hừ, lại có việc cầu xin." Hoắc Ngọc lại tiến gần thêm vài bước, một tay nâng cằm nàng lên, "Bản tướng quân đã nói rồi, cầu người phải có thành ý, càng phải có tư thái của kẻ cầu xin."

 

Tiết Nhạn mím môi, "Ta đã hiểu."

 

Nàng cởi áo choàng, cởi đai lưng, váy ngoài trượt xuống, bước đến trước mặt Hoắc Ngọc, đột nhiên ôm lấy eo hắn, chỉ là căn phòng này thật sự quá lạnh, hắn vừa từ ngoài tuyết trở về, áo giáp bạc trên người lạnh như băng.

 

Làn da mịn màng chạm vào áo giáp cứng rắn lạnh lẽo, ma sát đến hơi đau, nàng lạnh đến run người.

 

"Tiết nhị nương tử là định dùng lại chiêu cũ với bản tướng quân sao? Định dùng mỹ nhân kế với bản tướng quân sao?"

 

Nàng nhón chân muốn hôn lên môi hắn, nhưng hắn quá cao, nàng cố gắng mãi, cũng chỉ chạm tới cổ hắn, "Bất kể là kế gì, hữu dụng là được."

 

Tiết Nhạn cười nói: "Ít nhất ta biết tướng quân vẫn chưa chán thân thể này của ta."

 

Bởi vì nàng phát hiện khi nàng ôm lấy eo hắn, bàn tay hắn đã rất tự nhiên đặt lên eo nàng, ánh mắt sâu thẳm, yết hầu khẽ chuyển động, thậm chí khi nàng chủ động hôn hắn, hắn còn chủ động cúi đầu đáp lại, những điều này đều là phản ứng bản năng của hắn, hắn là không thể kiềm chế được cảm xúc.

 

"Đừng tưởng rằng ngươi có thể nắm được bản tướng quân."

 

Tiết Nhạn lạnh đến run rẩy, răng va vào nhau lập cập, "Nhạn nhi nào dám."

 

Chạm vào làn da cánh tay nàng, chạm vào thân thể lạnh lẽo của nàng, nàng lại lạnh đến vậy, Hoắc Ngọc không khỏi cau mày, "Bản tướng quân còn có công vụ phải làm, ngươi hãy đi sưởi ấm giường cho bản tướng quân trước đi."

 

Hoắc Ngọc ngồi vào bàn một lúc, thấy nàng bọc mình kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh từ trong chăn, ngay cả chóp mũi cũng đỏ ửng.

 

Hắn vén màn bước ra ngoài, phân phó thuộc hạ: "Đi chuẩn bị lò than đến đây."

 

Lều trại quá lạnh, chăn đệm của hắn lại quá mỏng, hắn không nỡ nhìn nàng chịu rét.

 

Tiết Nhạn không còn áo ngoài, toàn thân lạnh lẽo, run cầm cập, tấm chăn mỏng manh tựa như băng giá. Trong lòng vừa lo lắng vừa uể oải, nàng đã cởi hết y phục, hắn lại dửng dưng như không, vậy mà lúc nãy thân thể hắn rõ ràng đã có phản ứng, thế nhưng lại chỉ ngồi đọc binh thư, chẳng lẽ sách còn đẹp hơn nàng sao?

 

Không lâu sau, trong trại có người bưng vào một lò than, Hoắc Ngọc phân phó đặt lò than bên cạnh giường. Chỉ là trong lều trại lạnh lẽo, muốn nhanh chóng ấm áp cũng không phải chuyện nhất thời bán hội.

 

Tiết Nhạn nhìn nam nhân đang ngồi bên án thư lật xem binh thư, nói: "Thật sự quá lạnh, giường này e là nhất thời một lúc không ấm lên được."

 

Hoắc Ngọc chậm rãi ngẩng mắt, "Tiết nương tử đây là nóng lòng muốn mời bản tướng quân lên giường sao?"

 

Tiết Nhạn vừa lạnh vừa mệt, bụng đói meo, mấy ngày nay đều ở trên thuyền, thuyền lắc lư, nàng cũng không ngủ ngon, đến Dương Châu, lại ngày đêm lo lắng cho nghĩa phụ, trằn trọc khó ngủ, giờ phút này vừa chạm vào giường, liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, chỉ muốn ngủ thôi.

 

Nhưng nghĩ đến hắn xưa nay tinh lực dồi dào, mình lại có cầu xin hắn, không thể làm mất hứng thú của hắn, nàng không thể chọc giận hắn, lại bị đuổi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tuong-cong-nha-ty-ty/chuong-74-1.html.]

 

Cho dù mệt mỏi đến đâu nàng cũng không thể ngủ, không chỉ không thể ngủ, còn phải dỗ dành hắn khi hắn hờn dỗi.

 

"Tướng quân, ta lạnh quá, muốn tướng quân giúp ta ủ ấm."

 

Hoắc Ngọc lạnh lùng sải bước đến ngồi trên giường, cởi bỏ áo ngoài nằm xuống, khi chạm vào làn da nàng vẫn cảm thấy lạnh như băng, không khỏi nhíu mày, "Sao lại lạnh như vậy?"

 

Hắn kéo nàng vào lòng, để nàng gối lên cánh tay mình.

 

Tiết Nhạn đợi một hồi, thấy hắn vẫn chưa có động tĩnh gì, thầm nghĩ có lẽ hắn đang chờ mình chủ động, bèn chủ động ôm lấy cổ hắn, áp sát lại.

 

Thay đổi tư thế, lần này nàng ở trên.

 

Đôi môi mềm mại hôn lên chóp mũi, mắt, rồi lại mơn trớn môi hắn.

 

Hoắc Ngọc bị nàng trêu chọc đến hơi thở nóng rực, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề.

 

Hắn vốn đã không thể cưỡng lại sự quyến rũ của nàng, lúc nãy khi nàng cởi áo trước mặt hắn, hắn đã sớm tâm thần xao động, chẳng qua là đang cố gắng cứng miệng chống đỡ mà thôi, đã sớm không thể kiềm chế được nữa, trời biết hắn muốn đè nàng xuống giường đến mức nào, làm sao chịu nổi nàng chủ động dụ dỗ như vậy.

 

Chỉ cần nàng ngoắc tay, hắn sẽ vẫy đuôi chạy đến, cam tâm tình nguyện thần phục nàng.

 

Nàng hôn lên yết hầu đang chuyển động lên xuống của hắn, bàn tay nhỏ bé mềm mại phủ lên tay hắn, nắm lấy bàn tay hắn vòng qua eo nàng. Nghiêng người thổi nhẹ vào tai hắn, môi áp sát bên tai hắn, thì thầm: "Muốn."

 

Hoắc Ngọc cảm thấy toàn thân nóng rực, biết rõ mình sẽ bị nàng nắm trong lòng bàn tay, trong lòng còn oán hận nàng bỏ rơi mình, giờ phút này oán hận trong lòng đều bay biến hết, trong lòng chỉ có một ý niệm, chiều theo nàng, thỏa mãn yêu cầu của nàng, làm cho nàng vui vẻ.

 

"Đêm nay nàng chủ động."

 

Nửa canh giờ sau, Tiết Nhạn xoa xoa bắp chân đau nhức run rẩy, hối hận lúc nãy không biết sống c.h.ế.t mà chủ động câu dẫn hắn, mệt mỏi rã rời bò xuống, nằm trên giường thở hổn hển.

 

Nhìn thấy ánh mắt thỏa mãn của người nào đó, khóe môi khẽ nhếch lên cười, nàng liền tức giận không thôi, nhưng cũng không dám thật sự chọc giận hắn, nếu không thì đêm nay coi như uổng công.

 

Nàng lặng lẽ kéo chăn lên, định tìm y phục của mình.

 

Nhưng lại bị Hoắc Ngọc giữ chặt cổ tay, "Đừng mặc."

 

Hắn từ phía sau ôm lấy nàng, "Còn chủ động câu dẫn bản tướng quân, chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao. Mới một lần đã không được rồi?"

 

Tiết Nhạn liều mạng lắc đầu, lại bị hắn đè xuống dưới thân, ngón tay nắm lấy cằm nàng, "Không ai dạy nàng, làm việc phải có đầu có cuối sao? Nàng vừa mới khơi dậy dục hỏa của bản tướng quân, bây giờ nàng phải chịu trách nhiệm dập lửa."

 

"Vừa nãy chẳng phải đã..."

 

Hắn từ phía sau nắm lấy eo nàng, giọng nói run rẩy của Tiết Nhạn, nuốt hai chữ "làm rồi" vào trong.

 

Nàng sớm nên nghĩ đến, tinh lực dồi dào của hắn làm sao chỉ có một lần, vẫn là nàng quá ngây thơ rồi.

 

Nàng mở mắt, ngơ ngác nhìn đỉnh lều, cảm giác đó trực tiếp xông thẳng lên đỉnh đầu, quá mãnh liệt.

 

Đầu ngón tay dùng sức, cào lên lưng hắn những vết xước sâu hoắm.

 

Cho đến khi thần trí mơ màng, hai mắt tối sầm, hoàn toàn ngất đi.

 

Hình như trong cơn mê man nàng nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng, "Nhạn nhi."

 

Khi nàng mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là khuôn mặt của Hoa Thường, còn Hoắc Ngọc thì tùy tiện khoác áo ngoài, dường như mặc ngược cả áo, ngồi bên giường, thấy nàng tỉnh lại, dường như thở phào nhẹ nhõm.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Tiết Nhạn khàn giọng yếu ớt hỏi: "Ta làm sao vậy?"

 

Hoa Thường sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, đau lòng nói: "Bị cầm thú hành hạ thành ra thế này, nhìn thân thể gầy yếu như vậy, bị hành hạ suốt đêm, sao chịu nổi chứ!"

 

Nàng nhìn dấu vết từ cổ lan xuống n.g.ự.c Tiết Nhạn, lại thở dài một tiếng.

 

Hoắc Ngọc cau mày quát: "Không có việc gì thì cút ra ngoài."

 

Hoa Thường mím môi, không biết là ai, nửa đêm canh ba ôm Tiết nương tử, lòng như lửa đốt, sai nàng đi gọi quân y đến.

 

Nàng nhỏ giọng lầm bầm: "Tính tình khó chịu như vậy, thật là khổ cho Tiết nương tử. Đúng rồi, Tiết nương tử muốn ăn gì, ta sai người làm cho." Lại có chút ngượng ngùng nói: "Ta vốn định tự mình làm cho ngươi, nhưng ta thường xuyên tiếp xúc với độc dược, sợ đem độc dược nhằm lẫn là gia vị bỏ vào thức ăn."

 

Tiết Nhạn yếu ớt cười nói: "Đa tạ Hoa Thường nương tử."

 

Hoa Thường véo véo má Tiết Nhạn, "Tiểu đáng thương, ta đi bắt cho ngươi một con gà, yên tâm, lần này trên kim không có độc đâu."

 

Hoắc Ngọc quát: "Hoa Thường."

 

Hoa Thường qua loa đáp: "Biết rồi, không được trộm, nghĩa quân chúng ta không thể lấy đồ của dân, nửa đêm canh ba không thể quấy rầy bá tánh, vậy ta đi săn một con gà rừng đến được chứ!"

 

"Hy vọng trời lạnh như thế này gà rừng chưa bị c.h.ế.t rét."

 

Hoa Thường vừa đi vừa quay lại, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Hoắc Ngọc, ai bảo nàng là người làm việc cho Vương gia, tuy không thể trực tiếp mắng mỏ, nhưng vẫn phải nhắc nhở hắn.

Loading...