Ta trong lòng hiếu kỳ, bèn tìm đến tận khuê phòng của nàng  mà hỏi cho  lẽ.
Nàng  cho rằng  cố tình đến để nhục mạ, vẻ mặt đầy vẻ phẫn hận: “Ngươi còn giả bộ thanh cao  gì? Ngươi chẳng  cũng một lòng  gả ? Ban đầu cố ý giả vờ giả vịt, chẳng qua cũng chỉ là  đòi thêm của hồi môn thôi đúng ?”
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Phủ Tề Quốc Công là dòng dõi thế nào, Phương gia  thể sánh  ? Cho dù Sở Nhị công tử cả đời  tỉnh ,  vẫn là Sở Nhị thiếu phu nhân  hưởng vinh hoa phú quý cả một đời!"
Hóa , suy nghĩ của nàng  cùng mẹ  chẳng khác  là bao.
Đáng tiếc , Phương Nghiêu  chẳng hề   những tâm tư nhỏ mọn  của nàng .
Đợi  cơ hội,  nhất định  đích   cho .
Nguyễn Tư Giai  lạnh một tiếng: "Ngươi cũng đừng vội đắc ý, giờ Sở Nhị công tử  tỉnh ,  gì đến lượt ngươi nữa.” 
“Ngươi thật ngu ngốc,  y thuật cao siêu như ,   đợi đến khi gả qua đó  mới  tay cứu tỉnh ."
Nàng  càng nghĩ càng thấy buồn , chế giễu: "Thật ngu xuẩn, ngu xuẩn hết chỗ ! Sau  mỗi khi nhớ  việc  suýt chút nữa  gả  phủ Tề Quốc Công trở thành Nhị thiếu phu nhân cao quý, liệu ngươi  hối hận đến mức đêm đêm thao thức  yên  ? Ha ha ha!"
Ngay lúc , một nha  trong viện  hớt hải chạy tới, miệng  ngừng "á" lên thất thanh.
"Á! Á! Á!" Nha  đó chạy đến thở   , còn  kịp hành lễ  vội vàng bẩm báo: "Tiểu thư, Sở Nhị công tử đến cầu  !!!"
Nghe , Nguyễn Tư Giai đột ngột  phắt dậy, nụ  đắc ý  môi thoáng chốc tắt ngấm.
"Cầu  với ai?" Giọng nàng  run rẩy. 
Nha   khó hiểu  nàng , đáp: "Đương nhiên là cầu  với tiểu thư nhà chúng  . Nguyễn gia chúng  chỉ  duy nhất một vị tiểu thư thôi mà."
Nói , nha     tươi hớn hở   : "Sở Nhị công tử  tiểu thư  ân cứu mạng, nguyện lấy  báo đáp."
Nghe , Nguyễn Tư Giai loạng choạng lùi về phía , sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào... Không thể nào..."
Kể từ giờ phút   chẳng còn ai để ý tới sự tồn tại của nàng  nữa .
---------
Ta và Sở Trạm  hứa hôn.
Người vui mừng nhất,  ai khác chính là cha .
Khuôn mặt già nua của ông  hớn hở, vỗ vai  : "Cha nuôi con từ bé, sớm   con  tiền đồ . Trong đám hài nhi,  thương nhất chính là con đó."
Ta  trừ: "Ha ha..."
Huynh trưởng  vốn là kẻ thức thời, dường như  quên hết những lời lẽ cay nghiệt  , gọi một tiếng   thật ngọt ngào,  thiết: "Muội ,   nếu  vinh hoa phú quý đừng quên  trưởng  nha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-tranh/chuong-8.html.]
Ta lười biếng, chẳng thèm để ý đến hắn. 
Tổ mẫu thì vẫn giữ thái độ như , dù  thì bà cũng chẳng còn sống  bao lâu nữa.
Ta  loáng thoáng, bà lén lút  với ma ma: "Ta là tổ mẫu ruột thịt của nó, lẽ nào nó dám bất hiếu với ?"
Hạc An   vẻ  vui cho lắm, còn mang vẻ ngơ ngác: "Không , tỷ tỷ , trong kế hoạch vốn   bước  mà?"
Di nương  thì vẻ mặt khó phân biệt vui buồn, tóm  là vô cùng phức tạp.
Chắc hẳn là bà   đoán  điều gì đó, cảm thấy  hết   đến  khác lừa gạt bà .
"Con chẳng  là   gả cho Sở Nhị công tử  ?" Bà  dò hỏi.
Ta đáp: "Con   gả là vì con  muốn gả  để xung hỉ. Con  gả một cách đường đường chính chính."
Bà  im lặng một hồi  mới chậm rãi : "Thật  thì di nương  thương con, con  chứ?"
Ta gật đầu, mỉm  với bà : "Cho nên, con mới  “xử lý” di nương đó thôi!"
Nghe , di nương kinh hãi  , ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Ta  : "Di nương cứ ngoan ngoãn  lời,   đừng gây thêm chuyện nữa. Tình nghĩa giữa chúng   còn  bao nhiêu ,   con sẽ  dễ dàng bỏ qua như  ."
Dứt lời, di nương  liền vội vã bỏ chạy.
----------
Chẳng bao lâu , chuyện  và Sở Trạm đính hôn  lan truyền khắp kinh thành, trở thành đề tài bàn tán xôn xao của  .
Trong các quán , tửu lâu, những câu chuyện  dựng lên dựa  nguyên mẫu của  và y  các vị  kể chuyện đem  kể  kể    bao nhiêu .
Tên chuyện là “Nữ Thần Y Ẩn Thế và Tiểu Lang Quân.”
Nói  ? 
Dù  thì  cũng chẳng còn mặt mũi nào mà     kể nữa.
Ngược , Sở Trạm  tỏ  vô cùng thích thú, thậm chí còn rảnh rỗi đến mức  chỉ trỏ cho  : "... Chuyện     chỉ là báo đáp ân tình , hai  họ  đó  sớm nảy sinh tình cảm ... Yêu đơn phương? Chuyện đó tuyệt đối  thể xảy , rõ ràng là cả hai  đều cùng một lòng hướng về  mà..."
Danh tiếng thần y của  truyền đến tai Phương gia, họ dường như xem  là phao cứu sinh cuối cùng.
Đặc biệt tìm đến Nguyễn gia khẩn cầu   tay chữa trị đôi chân cho Phương Nghiêu.
Trong thâm tâm họ chắc hẳn cho rằng,  ngay cả  c.h.ế.t còn  thể cứu sống, huống chi chỉ là đôi chân  tàn phế?