Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-11-05 06:15:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trước đây, khi Phó Cầm Duy kết hôn, nhiều ở cung tiêu xã đều mai mối cho . Khi cuối cùng kết hôn với một cô gái trong thôn, còn bĩu môi, ý là con gái huyện thành chẳng , cứ lao đầu tìm con gái thôn quê.

 

Giờ đây chẳng còn ai dám nhắc chuyện đó nữa.

 

Hễ ai gặp Lục Ngọc, ai nấy đều ngớt lời khen ngợi. Lục Ngọc xinh , giỏi giang, còn nấu nướng tài tình. Chỉ riêng khoản thu nhập từ việc bán đồ vịt thôi kiếm nhiều hơn cả những chính quy, ăn đứt mấy cô mà họ từng định mai mối cho Phó Cầm Duy nhiều phần.

 

Lục Ngọc : “Vậy các chú bao nhiêu?”

 

Chủ nhiệm phấn khởi : “Mỗi ngày cô bán bao nhiêu thì cứ đưa hết cho bấy nhiêu. Có nhiều hơn một chút cũng .” Sau đó : “ chỗ chúng thanh toán theo tháng.”

 

Lục Ngọc nghĩ, tiền hàng mỗi ngày của giờ hơn chục đồng, một tháng thanh toán hơn ba trăm đồng. Chắc gì họ xoay ngần tiền. Chừng còn kể tới tiền gia vị và các khoản lặt vặt khác. Cô bèn : “Chủ nhiệm, nhà chúng cháu còn nghèo lắm.”

 

Cô nhắc nhở, chủ nhiệm bèn : “ nhất thời nghĩ thấu đáo như . Thế , mười ngày thanh toán cho cô một , cô thấy ?”

 

Đây là một ưu đãi đặc biệt . Hợp tác với các xưởng thực phẩm khác đều là bán hết hàng mới thanh toán tiền, hàng tồn đọng thế nào cũng đẩy hết trách nhiệm cho , thái độ thì hách dịch khó ưa.

 

Bây giờ chủ nhiệm cũng tạo thêm dấu ấn riêng, nên nhượng bộ ít điều.

 

Lục Ngọc mỉm gật đầu đồng ý.

 

Chủ nhiệm : “Vậy thì bắt đầu từ hôm nay là ngày mai?”

 

Ông cứ như thể xoa tay bắt tay lớn ngay tức thì.

 

Lục Ngọc : “Ngày mai ạ, hôm nay cũng nhiều hàng. Bán xong hôm nay, sẽ nhân tiện dặn khách hàng mai ghé cung tiêu xã mua.”

 

Chủ nhiệm khen: “Vẫn là cô suy nghĩ chu hơn. Vậy thì bắt đầu từ mai.”

 

Chủ nhiệm đàm phán mối ăn , khỏi trong lòng ông vui mừng khôn xiết đến nhường nào, mặt tràn đầy ý hớn hở. Có thể coi đây là nét đặc trưng, dấu ấn riêng cho cả vùng. Nếu bán một chút, tới cuối năm báo cáo cũng cái để trình bày.

 

Lục Ngọc cũng vui. Bán buôn luôn hơn bán lẻ, chuyện giờ cung tiêu xã lo liệu, chẳng cần đội nắng dãi sương bán hàng rong nữa. Chỉ cần thành phẩm, Phó Cầm Duy liền thể mang tới, đến lúc đó cô cứ ở nhà mà kiếm tiền rủng rỉnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-95.html.]

Khoản thu nhập đảm bảo, nghĩ thôi trong lòng cô cũng thấy hừng hực một niềm vui khó tả.

 

Lục Ngọc còn tiếp tục : “Chủ nhiệm, chỗ cháu cần dùng khá nhiều gia vị. Sau chúng hợp tác, cung tiêu xã thể ưu ái cho cháu giá nhập hàng ạ?”

 

Chủ nhiệm : “Cái thành vấn đề.” Mặt hàng gia vị vốn dĩ lợi nhuận chẳng đáng là bao. Doanh thu chính của cung tiêu xã đều đến từ những mặt hàng như vải vóc, quần áo may sẵn, linh kiện điện tử và xe đạp các loại. Những thứ khác chỉ là hàng bán kèm, nếu ưu đãi Lục Ngọc một chút, ông quyền quyết định.

 

Lục Ngọc càng vui! Khi bán cổ vịt, cô liền loan tin cho các thực khách sành ăn : mua cổ vịt thì cứ đến cung tiêu xã. Chẳng , cung tiêu xã liệu tăng giá lên nhỉ?

 

Khách hàng vốn chỉ định mua một cái, ai nấy đều mua liền hai cái. Mọi cứ chen mua sắm tấp nập như , chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ là Lục Ngọc thể dọn sạch sạp hàng. Cô gửi đồ đạc trong sân nhỏ phía cung tiêu xã, nhắn với Phó Cầm Duy một tiếng rằng đến bệnh viện huyện thăm chị cả.

 

Phó Cầm Duy : “Em đợi một lát.” Sau đó khỏi văn phòng.

 

Anh mấy câu gì đó với cô mậu dịch viên ở quầy, nhanh chóng xách hai hũ đào ngâm loại lớn!

 

Đây là đồ do xưởng đồ hộp sản xuất, thịt đào giòn tan, nước ngọt lịm. Thời , trong tình cảnh thiếu thốn đồ ăn thức uống, đào ngâm đóng hũ chính là món quà biếu cao cấp.

 

Phó Cầm Duy đặt hai hũ đào ngâm tay Lục Ngọc.

 

Ngọc Lan hỏi , giọng chút thắc mắc: “Anh lấy tiền ?” Trước khi kết hôn, tiền công của đều giao cho chồng. Giờ đây thành vợ thành chồng, mỗi tháng cũng nộp mười lăm đồng tiền lương, còn mới là khoản dành cho tổ ấm nhỏ của họ.

 

Cô mới về dâu nhà chẳng bao lâu, cũng rõ hỏi đường đột quá .

 

Phó Cầm Duy đáp gọn lỏn: “Ghi nợ, trừ lương tháng .”

 

Ngọc Lan thấy lòng dâng lên chút xúc động. Phó Cầm Duy là ít , nhưng mỗi khi xảy chuyện, đều lặng lẽ ở bên cạnh cô.

 

“Cảm ơn .”

 

“Không cần những lời khách sáo đó. Đi mau , chị cả đang chờ em đấy.”

 

Vành mắt cô chợt nóng ran. Dù là kiếp kiếp , Phó Cầm Duy vẫn luôn là một đàn ông !

 

---

Loading...