Sau đó Lục Ngọc kể chuyện bà nội sắp xếp gả cho Lục Hảo .
Chuyện trong thôn đều , cũng thể giấu .
Lục Hảo xong, giận tím mặt: “Cha chúng con ruột của bà hả? Em xem xem bà cái trò gì !”
Chị cả bệnh viện sống c.h.ế.t còn lơ lửng, chị hai thì gả cho một thương tật, may mà nhà chồng thương chị , các chị chồng cũng đều hết lòng giúp đỡ họ, cuộc sống cũng đến nỗi nào. mới đầu khi gả tới, Lục Ngọc Lục Hảo âm thầm bao nhiêu .
Lại Lục Ngọc gả , nếu Lục Ngọc trở mặt với họ thì mang tiếng oan, chịu nhục nhã! Nông thôn vô cùng hà khắc với phụ nữ, xảy chuyện , chắc gì cô còn mặt mũi mà sống .
Đây đúng là dồn chỗ c.h.ế.t, thật quá độc địa .
Lục Ngọc tính tình nóng nảy của chị hai nên vội vàng chuyển sang chuyện khác: “Họ tính kế em, nhưng cũng chẳng gặt hái gì .” Sau đó cô kể chuyện nhà họ Lục .
Tiền hủy hôn ba trăm tệ thu về, mà lang quân như ý trong thành phố mà Lục Kiều trúng cũng chẳng thích cô .
Vốn dĩ Lục Kiều là cô gái chọn dâu săn đón, khi xảy chuyện , trong thôn đều tránh xa cô , cảm thấy cô tâm cao, là phù hợp sống yên qua ngày.
Bác trai Lục thì mất cơ hội thành phố thi cử, bác gái Lục cháu trai liên lụy suýt chút nữa trại lao động cải tạo. Ngay cả bà nội, mấy ngày còn mất tiền giấu trong cạp quần, nhặng xị khắp xóm làng!
Sau khi Lục Ngọc những chuyện với chị hai, Lục Hảo : “Đáng đời lắm!” Cơn giận trong lòng chị cũng coi như trút phần nào.
Lục Hảo thêm: “Đây gọi là trộm gà thành còn mất nắm thóc. Cũng bác gái nghĩ gì, ngày ngày tính kế, mấy chiêu trò vặt vãnh hiện rõ mồn một mặt, quậy tới cuối cùng cũng chẳng thu mối lợi nào. Ngược danh tiếng thì mất sạch.”
Lục Ngọc đáp: “ ạ.”
Hai càng càng ăn ý. Lục Ngọc nhà chồng của Lục Hảo khá giả, kiếm điểm công cho công xã, bán đồ kiếm tiền. Ngoài việc rể thương tật, những mặt khác thể là sự đều vẹn .
Lục Ngọc bảo chị mua cơm ăn, bây giờ cô cũng ở đây, thể phiên trông nom chị cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-85.html.]
Chị hai Lục ngoài, thoắt cái mua về ba chiếc bánh bao nhân thịt. Món rẻ, ba chiếc tốn một tệ . Sạp bánh tuy cần phiếu thịt, nhưng bẻ là thấy nhân thịt heo hành tây đúng điệu, dù kích thước khiêm tốn, song phụ nữ ăn một cái cũng đủ no.
Chị chỉ mua cho riêng , mà còn phần Lục Ngọc và cháu gái, : “Vừa nãy chị liên hệ về thôn, bảo nhà rể em cử ít tới Tiết Gia Thôn giúp một tay.”
Chị ăn bánh bao dặn dò hai họ dùng bữa.
Theo cảm nhận của Lục Ngọc, bánh bao bỏ đủ gia vị, nhưng phần nhân thịt hầm ăn hề tệ.
Chị hai : “Em cứ tới Lý Gia Thôn tìm, nhắc tới tên chị là .” Chị dừng một chút mới tiếp lời: “Ở đây chị , em cần lo lắng .”
Nói đoạn, chị còn giữ cháu gái , ân cần bảo: “Con bé cứ ở đây, lát nữa chị cả tỉnh dậy thể thấy. Người ai mà chẳng mong ngóng con , thấy con bé chị sẽ mau khỏe hơn một chút.”
Lục Ngọc gật đầu đồng ý, rời bệnh viện và thẳng tới cung tiêu xã, với Phó Cầm Duy: “Một sẽ xe buýt về. Trong nhà còn chút việc cần xử lý gấp.” Cô gợi ý Phó Cầm Duy nên cưỡi chiếc xe ba bánh, tiện đường mang hàng tươi về nhà.
Phó Cầm Duy liền đáp: “Em đợi một chút.” Anh nhanh chóng trong.
Sau đó, khiêng đồ hàng trong sân lên chiếc xe ba bánh, thêm: “ xin nghỉ với chủ nhiệm .” Dùng xe ba bánh chở cô về sẽ thoải mái hơn xe buýt nhiều.
Lục Ngọc mừng rỡ : “Vậy thì quá ạ.”
Phó Cầm Duy chợt hỏi: “Cháu gái của em ?”
Lục Ngọc đáp : “Không cháu gái của , chúng là một nhà mà.”
Khóe miệng Phó Cầm Duy nhếch lên, nở nụ ẩn ý: “Ồ, sai !”
Lục Ngọc căn bản hề ý thức gì, còn đắn kể với Phó Cầm Duy: “Chị hai giữ con bé , bảo chị cả tỉnh dậy thấy con bé sẽ vui lắm.” Cô còn nhắc thêm rằng chị hai nhờ ít bên thôn rể hỗ trợ.
Lúc , cô cần tiếng , cần sự ủng hộ. Có nguồn chi viện như thế quan trọng hơn bất cứ điều gì.
---