Anh chụp cho các bà mấy kiểu ảnh trong vườn hoa, nào là ảnh chụp riêng từng , ảnh chụp chung, chụp hết một cuộn phim mới thôi.
Dặn các bà đợi khi về sẽ rửa ảnh cho nhà cùng coi.
Sau đó nhà, Lục Ngọc chuẩn sẵn phòng ốc cho hai bà, sắp xếp đấy, chu đáo vô cùng!
Hai chịu yên, chẳng mấy chốc chui bếp lụi cụi gì đó. Một lát , họ liền bưng một bát canh.
Lục Ngọc dùng ánh mắt cầu cứu Phó Cầm Duy, nhưng vờ như thấy. Cuối cùng, cô đành miễn cưỡng nuốt vài miếng, thôi.
Đợi đến tối về phòng, Lục Ngọc liền nhéo cánh tay Phó Cầm Duy: “Vừa nãy chẳng chịu giúp em gì cả?”
Phó Cầm Duy: “Hả?”
Lục Ngọc đang vờ ngây ngốc, bực lắm, nhéo cấu. Một lát , Phó Cầm Duy : “ là đàn bà con gái mang bầu là đanh đá lên hẳn!” giọng điệu tỏ vô cùng thích thú.
Lần m.a.n.g t.h.a.i , Lục Ngọc vô cùng vất vả. Suốt ba tháng đầu, cô lúc nào cũng ốm nghén nghiêm trọng.
Phó Cầm Duy vì vợ mang thai, nên từ chối hết thảy những buổi xã giao mấy cần thiết.
Mỗi ngày đều ở nhà túc trực.
Lục Ngọc thấy nhớ con trai, cô ôm lấy chiếc huy chương của thằng bé.
Từ khi mang thai, cô cứ đa sầu đa cảm hơn hẳn.
Phó Cầm Duy cũng thể cảm nhận điều đó, liền đến trường đón con trai. Thằng bé Tích Niên vui vẻ về để tạo bất ngờ cho .
Quả nhiên, thấy con trai, Lục Ngọc liền thấy khá hơn hẳn.
Phó Tích Niên thấy bụng nhô lên liền hỏi: “Năm đó con cũng chào đời như ư?”
Lục Ngọc gật đầu.
Phó Tích Niên nghiêm túc áp bàn tay nhỏ lên bụng , trò chuyện với đứa em bé bỏng bên trong. Cậu thủ thỉ đủ điều, còn khoe khoang sẽ dẫn em bé giành huy chương.
Hai con vui vẻ nô đùa.
Hai con trò chuyện xong, Phó Cầm Duy bưng đến một giỏ trái cây tươi rói. Kể từ ngày Lục Ngọc mang thai, trong nhà lúc nào cũng sẵn hoa quả.
Lục Ngọc lấy vài quả cho con trai, cũng chọn lấy mấy quả.
Chẳng mấy chốc, cô thấy buồn ngủ. Thấy , Phó Cầm Duy liền kéo con trai sang một bên.
Lục Ngọc mơ màng thấy hai cha con biến mất. Tò mò, cô liền bước , thấy Phó Cầm Duy kiên nhẫn hỏi con trai: “Dạo việc học hành của con thế nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-480.html.]
Phó Tích Niên thoáng chột .
Phó Cầm Duy hỏi: “Này con trai, cha thấy con cầm một tấm huy chương của con. Đó là huy chương gì thế?”
Phó Tích Niên chẳng hề cha đang gặng hỏi, liền đáp: “Huy chương b.ắ.n cung ạ!”
Phó Cầm Duy ngạc nhiên: “Con còn b.ắ.n cung cơ ?”
Nhắc đến chuyện , Phó Tích Niên liền tỏ vẻ đỗi tự hào: “Con siêu lợi hại luôn đó!” Vừa xong, thằng bé kìm mà khoe khoang.
Lục Ngọc cạnh thấy chút bất lực. Phó Cầm Duy thì ranh mãnh, tinh ranh là , mà hiểu thằng con trai ruột của cô ngô nghê đến thế.
Ngay cả một chiêu dò hỏi đơn giản như mà thằng bé cũng khai tuốt.
“Ồ, thì con lén học b.ắ.n cung!” Phó Cầm Duy thốt lên.
Phó Tích Niên lập tức trợn mắt cha, vẻ mặt thể tin nổi.
Lục Ngọc ở một bên chỉ đỡ trán, thằng con ngốc , chút bí mật cỏn con như cũng cha nó moi sạch.
Phó Cầm Duy cũng hiểu vấn đề. Hóa thằng bé còn tham gia tập huấn của đội tuyển quốc gia, thảo nào tuần nào cũng về.
Phó Cầm Duy vờ , cứ học ! Thằng con vẫn ngơ ngác rời .
Phó Cầm Duy dậy, thấy Lục Ngọc cạnh bên, vẻ mặt lén lút, chột giống hệt thằng con trai.
Phó Cầm Duy giận buồn : “Hai con, cứ giấu giếm ba đủ thứ chuyện!”
Dù con trai học, cứ thẳng với , thể đồng ý ! Cứ thích lén lút hành động cơ!
Phó Cầm Duy tấm tắc khen: “Không tồi chút nào!”
Lục Ngọc kể: “Huấn luyện viên của thằng bé còn bảo nó là thiên tài đó!”
Phó Cầm Duy ngẫm nghĩ: “Vốn dĩ định dẫn nó theo bên cạnh để dạy ăn!” Tài sản trong nhà ít, dĩ nhiên dạy dỗ từ sớm.
Ai ngờ thằng con trai bận rộn đến thế.
Lục Ngọc : “Thằng bé còn nhỏ mà, nghĩ xa quá đấy.”
Phó Cầm Duy ghé sát tai Lục Ngọc thủ thỉ: “Xem thằng con lớn chẳng hứng thú gì với mấy chuyện ăn của . Chắc chỉ thể bồi dưỡng đứa bé trong bụng từ nhỏ thôi.”
Anh đặt nhiều kỳ vọng đứa con sắp chào đời của Lục Ngọc.
Mười tháng m.a.n.g t.h.a.i vất vả nhọc nhằn, cuối cùng Lục Ngọc cũng sinh hạ một cô con gái. Tên gọi ở nhà là Nữu Nữu, tên thật là Phó Uyển Phi.
Tin tức truyền về quê nhà, cả nhà họ Phó đều vỡ òa trong niềm vui sướng. Bao nhiêu năm qua, đều mong ngóng một cô con gái. Giờ Lục Ngọc sinh hạ đủ nếp đủ tẻ, một trai một gái, quả là viên mãn.