Ngày đầu tiên bán năm căn, ngày thứ hai bán năm mươi sáu căn. Đến ngày thứ ba, những thấy những ô vuông đỏ dán kín ngày càng nhiều, đột nhiên cảm thấy sốt ruột, yên. Vội vàng với cô nhân viên môi giới: “Để cho một căn!”
“Xin , chúng thể giữ , trừ phi nộp tiền cọc ạ!”
“Bao nhiêu tiền cọc, nộp.”
Thời gian dẫn khách xem nhà cũng chỉ hơn một tháng mà mỗi ngày đều đơn. Đối với những mua nhưng còn đang xem xét đó mà , quả thực giống như d.a.o cùn cứa da thịt, lòng nóng như lửa đốt. Rất nhanh, những căn nhà hướng nam, hướng bắc đều mua hết, chỉ còn những căn hướng tây và tầng áp mái, tầng trệt. Với tốc độ , e rằng những căn ở tầng áp mái và tầng trệt cũng sẽ bán sạch trong chốc lát.
Tổng cộng bán bốn mươi ngày, nhà bán hơn hai trăm sáu mươi vạn tệ. Trừ tám mươi vạn tệ chi phí xây dựng ban đầu, tới một năm, họ bỏ túi một triệu tám trăm ngàn tệ, hơn nữa còn tính những gian hàng mặt tiền ở tầng trệt. Mười gian mặt tiền, Lục Ngọc giữ cho cô mấy gian. Một cái trong đó sửa sang thành văn phòng bán nhà. Bây giờ nhà bán hết, văn phòng bán nhà tạm thời đóng cửa. Sau dùng như thế nào, cô vẫn nghĩ xong. Phó Cầm Duy cô cần dùng đến, liền giao phó bộ cho cô định đoạt.
Ban đầu, những chủ bất động sản quanh đây vốn coi kẻ mới nổi như gì. khi thấy từng đoàn khách chở đến, chẳng mấy chốc bán sạch nhà, họ lập tức ngớ .
Tổng cộng mua nhà chỉ bấy nhiêu, mà họ đổ xô mua nhà của . Vậy lúc mở bán há chẳng sẽ ế ẩm ai ngó ngàng?
Lại bên phía Phó Cầm Duy xe đưa đón, phát cơm hộp, còn dựng hẳn nhà mẫu cho khách tham quan. Ngay cả những ông chủ bất động sản lớn cũng công nhận ông Phó Cầm Duy quả là tài! Chắc hẳn cao nhân bày mưu tính kế.
Họ cũng bắt chước theo, nhưng hiểu , lẽ là do ở khu vực đều mua nhà cả .
Việc kinh doanh của họ chậm hơn hẳn.
Phó Cầm Duy tiền trong tay, tiếp tục đầu tư. Một chủ đầu tư bất động sản nhỏ tại địa phương tìm đến . Thời buổi , ai nấy đều là tay to mặt lớn tranh giành miếng ăn.
Những công ty nhỏ bé chật vật sinh tồn giữa thị trường khốc liệt. Anh cũng các ông lớn chiếu cố, nhưng quy mô quá bé, đối phương thèm đoái hoài!
Thế là nhắm mới phất lên nhanh chóng như Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy mới chân ướt chân ráo thử sức, nhiều thứ đều là dò dẫm từng bước mà .
Nếu thể hợp tác với một công ty bất động sản bản địa, ngược .
Khi đến bàn bạc, đối phương cũng tỏ vô cùng thiện chí.
Anh bỏ ba trăm vạn đồng, thể nắm năm mươi mốt phần trăm cổ phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-467.html.]
Phó Cầm Duy mời Từ Đại Nguyên đến bàn bạc, hỏi xem cùng ăn ! Một công ty bất động sản thì đội thi công riêng chứ!
Từ Đại Nguyên vốn là chính trực, việc tâm, hợp với tính cách của Phó Cầm Duy.
Từ Đại Nguyên xong lập tức đồng ý.
Phó Cầm Duy trong tay hai trăm tám mươi vạn đồng. Hai mươi vạn còn là Lục Ngọc rút từ khoản lợi nhuận cổ phiếu để bù cho . Thị trường cổ phiếu đó vẫn đang đà tăng, hai mươi vạn lợi nhuận ban đầu nhân lên thành năm mươi vạn. Lục Ngọc rút hai mươi vạn.
Số tiền còn , cô cứ để mặc nó sàn chứng khoán, tùy ý sinh lời.
Sự nghiệp của Phó Cầm Duy cứ thế mà phất lên nhanh như diều gặp gió.
Cô giáo của con trai gọi điện đến. Lục Ngọc bắt máy.
Ở đầu dây bên , cô giáo phụ cần đến trường một chuyến. Lục Ngọc trong lòng thấp thỏm, còn ngỡ thằng bé xảy chuyện gì may.
Cô cũng kịp gì nhiều, để một tờ giấy nhắn cho Phó Cầm Duy, mua ngay vé máy bay về thành phố.
Lục Ngọc tới vội, xuống máy bay, bắt xe thẳng đến trường học.
Bác bảo vệ thấy cô sốt ruột, thủ tục xong liền nhanh chóng cho cô !
Từ xa, thấy Phó Tích Niên vung vẩy hai tay chạy tới gọi . Lục Ngọc lo c.h.ế.t, mà chỉ thằng bé vô tư vẫn cứ như thuở bé, nhanh nhảu chui tọt lòng cô.
Lục Ngọc ôm chặt con trai lòng, hỏi: “Sao con?” Trong điện thoại cô giáo cũng rõ ràng, cô còn tưởng là xảy chuyện gì nghiêm trọng.
Bây giờ thấy Phó Tích Niên tung tăng nhảy nhót, liền là cô hiểu lầm .
Phó Tích Niên gặp một thời gian dài, cực kỳ lưu luyến Lục Ngọc: “Con nhớ lắm.”
Lục Ngọc thấy trong lòng trào dâng niềm xót xa, : “Mẹ cũng nhớ con!”
---